Chương 1 : Mập mờ

50.4K 1.2K 175
                                    

🦂Wattpad cavien6666
*Cảm ơn bạn Xh tài trợ bìa truyện😄

Cuối hè, những đám mây chạm nhẹ vào bình minh màu hồng.

Đêm qua rơi xuống một trận mưa , làm tăng thêm một chút mát mẻ cho thành phố nóng bức này.

Nhà ga đường sắt cao tốc chật cứng người, nơi nơi đều là người kéo theo hành lý hoặc chạy xe về phía lối vào.

Lạc Anh đeo cặp sách màu trắng sữa , mặc váy xếp li và áo sơ mi trắng, tất quá gối quấn lấy đôi chân thon dài xinh đẹp . Bắp đùi lộ ra một ít da thịt, trắng nõn như đậu phụ.

Cô thở dài một tiếng , duỗi năm ngón tay che ở trên mắt, chặn lại ánh sáng màu cam từ mặt trời.

Kéo cánh tay Lạc Bình Sinh, nhỏ giọng phản kháng :

"Ông à , cháu có thể tự mình tìm một khách sạn không? cháu không biết tên kia , làm sao có thể ở trong nhà anh ta được , như vậy rất xấu hổ ?"

Hơn nữa, cô không biết người đàn ông đó là nhân vật nào.

Có phải là một người đàn ông cơ bắp với làn da ngăm đen, trong nhà có một mớ lớn hỗn độn . Con otaku đầu dầu trên ngực ...

Quá đáng sợ , cô sẽ bị dọa ngủ không yên.

Ông gõ nhẹ vào đầu cô , không hài lòng nói :" Cái gì tên kia tên kia , không lịch sự ... Đến đó, đừng có gọi bậy , người ta so với cháu lớn hơn sáu tuổi, phải gọi anh trai nhớ chưa "

"Anh trai gì chứ !?" Lạc Anh không vui, " Cháu không quen anh ta, anh ta có quan hệ huyết thống với chúng ta không?"

Ông ngẩng mặt lên: " Không có thì không thể gọi à? Không cùng huyết thống thì có thể không lễ phép hả ?"

Lạc Anh : " Cháu không có ý đó. Cháu chỉ nghĩ cháu chưa gặp anh ấy trước đây. Lần đầu tiên gặp mặt liền vào ở trong nhà, còn gọi anh trai , thật kỳ quái !"

"Ông biết ông biết ..."

Chuyến tàu mà Lạc Anh đi đã bắt đầu kiểm tra vé, đài phát thanh đường sắt liên tục thông báo.

Ông Sinh không biết lấy túi ở đâu, nhét nó vào cặp cô , chiếc cặp nhỏ phồng lên trên lưng.

Mặt trời chậm rãi đi lên , hơi nóng dần trôi nổi trong không khí.

Trán ông thấm ra một dòng mồ hôi , đem khóa cặp sách của Lạc Anh kéo lên , nói chậm rãi: "Tiểu Anh , con gái ... Cha mẹ đã không ở bên cháu từ khi còn nhỏ, ông ngoại vẫn luôn chăm sóc con ..."

Lạc Anh thở ra vài hơi nóng , dùng tay xoa mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh và lạnh nhạt, thanh tú nhu thuận , mang theo chút mềm mại , gật đầu nghiêm túc, lắng nghe ông nói .

Người không biết sẽ bị lừa bởi vẻ ngoài của cô, lầm tưởng rằng đó là một nàng tiên nhỏ với những năm tháng tốt đẹp.

Từ khi còn nhỏ, không có sự chăm sóc của cha mẹ, ông ngoại giống như cha của cô .

Cho nên , có đôi khi Lạc Bình Sinh thích gọi Lạc Anh là "con gái".

[ Full] Tiểu Anh ĐàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ