Chương 10 : Không so đo với anh.

13.7K 615 4
                                    

Wattpad cavien6666

Lạc Anh chớp mắt nhìn Thẩm Chi Châu vài lần , tai cô hơi ngứa , vươn tay nhéo nhéo vành tai. Không trả lời anh mà ngược lại hỏi, "Anh gọi em ra làm gì?"

Thẩm Chi Châu thu hồi ánh mắt rơi xuống vành tai hồng của cô, tập trung lại trên khuôn mặt cô, một tay đút túi , tay còn lại vươn ra hướng cô ngoắc một cái.

Giống như gọi mèo.

Không biết có ý gì.

Chiều cao của hai người chênh lệch rất lớn . Khi đứng cùng nhau Lạc Anh thấp hơn anh , mỗi lần nói chuyện, đều phải ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào mắt anh.

Điều này khiến cô hơi khó chịu, ngập ngừng trong vài giây ,sốt ruột nói: "Có chuyện gì vậy? Anh làm gì làm gì... cuối cùng là làm gì?"

Người đàn ông trầm mặc , cuối cùng, anh liếc nhìn cái đống lông màu xám trên ghế sofa và nói một cách uể oải: "Cho mèo ăn."

"..."

Cái gì ? ? ?

"Không phải chứ, chỉ cái này?"

Lạc Anh chống nạnh , nửa nheo mắt đánh giá anh , cau mày.

Mặc dù cho mèo ăn chỉ là một chuyện đơn giản , nhưng anh yêu cầu ... không khỏi.......quá tự nhiên đi?

Người đàn ông nói "Ừ".

Lạc Anh nghiêng đầu, không hiểu: "Vậy sao anh không tự cho ăn?"

Con mèo béo màu xám đơn thuần nằm trên ghế sofa, liếm bàn chân của nó và nhìn họ với đôi mắt to tròn, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thẩm Chi Châu nhướng mày.

Lạc Anh "Hả? Hả?" hai tiếng , đôi mắt nhìn anh đầy khiêu khích.

Để xem anh vì bản thân lười biếng tìm cớ gì.

Không khí yên tĩnh trong giây lát.

Người đàn ông thờ ơ giơ tay trái ra để cho cô xem , trông quá kiêu ngạo , môi mỏng khẽ nhếch : " Anh bị thương, không thể làm gì được ."

"..."

Lạc Anh:? ? ?

Vết thương nhỏ này?

Lạc Anh: "Ồ."

Cô thở dài, có chút chán nản.

Đối mặt với vẻ cao ngạo lạnh lùng của anh , không biết nên nói cái gì.

Nó thực sự ... có quá nhiều chỗ trống , không biết bắt đầu mắng chửi từ đâu.

Ông nói ăn nhờ ở đậu , làm chút chuyện nhỏ có là gì.

"Được rồi, được rồi. Anh ... xin hãy nghỉ ngơi, em sẽ làm những việc này."

Lạc Anh ngoan ngoãn lê dép đi lấy thức ăn cho mèo , ôm con mèo xuống đất, đặt thức ăn đóng hộp trước mặt và để nó từ từ tự liếm.

Người đàn ông theo dõi toàn bộ quá trình mà không có ý định trở lại phòng để tập luyện hoặc nghỉ ngơi.

Lạc Anh cảm thấy ánh mắt của anh, nhìn lại, giọng điềm tĩnh, thản nhiên nói: "Hôm nay anh không đến câu lạc bộ à?"

[ Full] Tiểu Anh ĐàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ