23

170 20 1
                                    

Trịnh Tại Hiền chỉ vừa mới vào bên trong, thân ảnh kiều diễm của nữ tử như xuân đã chặn ngang đường đi của y rồi. Tống Thư Hoa da diết nhìn y, trong lòng kích động muốn nói mà lại thôi. Người trước mặt nàng, ánh sáng của nàng, là tham lam, là ích kỉ của nàng... người ấy xa xôi đến nỗi, ngay cả việc ngắm nhìn đối với nàng cũng đã muôn phần khó khăn.

Người ấy ở trên chiến trường, tỏa sáng như thái dương ngửa mình vắt ngang thời quang (mặt trời mọc qua thời gian, ý chỉ sự vĩnh cữu), bút mặc nào có thể lột tả.

"..Tại Hiền."

"Hử ?"

"Không..." Đôi mắt hoa đào ngấn lệ, nàng mỉm cười hạnh phúc. "Chỉ là muốn gọi huynh thôi."

"Ừ.."

Bất quá chỉ sau giây phút kích động, Tống Phương Hoa rất nhanh như cũ bày ra bộ dáng thân thiết, nàng đan tay mình vòng qua cánh tay Trịnh Tại Hiền, cười xán lạn.

"Hôm nay huynh đánh tốt lắm! Chúng ta tiệc tùng một phen được không, muội sẽ trả."

"..."

"..Muội đã hai năm chưa được gặp huynh rồi đó !" Nàng phụng phịu nài nỉ.

Trong lúc Trịnh Tại Hiền đang bối rối, y chợt thấy Thủy Diệu mặt cắt không còn hạt máu chạy về phía nhà bếp hậu viện, trên tay là một thau nước nóng.

"Thủy Diệu, hớt ha hớt hải như vậy còn ra thể thống gì ?" Trịnh Tại Hiền nhíu mày, thành công thay đổi chủ đề của Tống Phương Hoa.

Thủy Diệu chợt đứng lại rồi gãi gãi mái đầu. Thật ra hậu viện Quảng Trường không trực thuộc hoàng cung, đúng ra như một nhà khách cấp trung ương vậy. Đây là không gian chung, rất nhiều vị quan quân lão thần từ phương xa đến dự Đại Hội trọ lại, cần yên tĩnh sinh hoạt. Hơn nữa Khoảng hoạt động cho phép của đấu sĩ vốn chỉ ở đằng trước, cậu chạy loạn khắp khuôn viên, lại còn tạo thành tiếng rầm rập trên sàn gỗ như vậy theo lý thì quả là không nên.

"..Ngự Tôn, là nô tài thất thố. Có điều, Kim dược sư hiện tại phát sốt cao quá, đã thay đến chậu nước thứ ba rồi, nô tài cũng không còn cách nào khác."

"Cái gì ??"

"Dạ, là Kim dược sư đó ạ ? À, Ngự tôn nếu cần buồng chuẩn bị để hàn huyên cùng Tống tiểu thư, nô tài có thể chuyển người đi nơi khác..."

Trịnh Tại Hiền không để Thủy Diệu nói hết câu đã phóng như bay về phía căn buồng quen thuộc. Tống Phương Hoa lần đầu tiên thấy bộ dáng này của y, nhất tề bối rối chạy theo sau.

"..?" Thủy Diệu lệ rơi đầy mặt, cậu không biết mình nói sai điều gì.. nhưng Ngự Tôn hàn khí tỏa đến đậm như thế, chắc chắn đang tức giận rồi. Ngẫm lại một chút, cậu nghĩ đến vết máu bên khóe miệng Ma Tôn hãy còn chưa tan... chắc vì lo sợ không có người ở cạnh sơ cứu kịp thời, ảnh hưởng thân thể đi ?

...

Tống Phương Hoa cố hết sức để bắt kịp cước bộ của người phía trước, trong lòng nàng bấy giờ chỉ có bất an.

"Tại Hiền, chúng ta có thể từ từ đi được không ?"

Trịnh Tại Hiền như không tựa sắc hỏi.

(Jaedo fanfiction) thiên sử của Người và TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ