Chap 15: Bánh Mì

122 21 0
                                    

Tiểu loli nhanh chóng rút lại bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của nàng, cúi đầu hướng về trên bả vai sờ soạng. Chỉ là dây áo nhỏ nhắn vẫn đang tốt đẹp nằm trên bờ vai gầy. Joohyun sửa lại một chút ống tay áo chút nhăn nhúm do bị tóm, coi thường ánh mắt ngạc nhiên của Seungwan. Ngược lại bày ra một bộ mặt 'ta chính là lừa ngươi thì làm sao' khiến cho người ta không có cách nào truy cứu câu nói có lòng tốt lúc nãy kia chỉ là nói đùa.

"Được rồi, chị cũng không đến nổi vì ổ bánh mì mà đưa em đi, có chuyện gì thì cố gắng giải thích." Nàng liếc mắt nhìn tiểu loli thuận lợi bị chính mình lừa gạt mà có chút luống cuống, có ý tốt vỗ về, sờ sờ đầu tiểu loli.

Những năm tháng kia mặc dù không muốn nhưng cũng đã cùng chính mình trở thành một thể, khó mà dứt ra được. Seungwan cắn chặt môi dưới, đến tột cùng là tùy tiện lấy một lý do hay là đàng hoàng nói thẳng ra. Lúc nãy Joohyun cũng lừa gạt mình, vậy thì tùy tiện nói cái lý do có thể lừa gạt đi, dù sao chỉ là chuyện một ổ bánh mì, mình cũng không cần phải giải thích quá rõ ràng cũng được.

Lúc Seungwan cố gắng suy nghĩ tìm ra cái lý do để nói khiến cho người ta tin thì câu nói Joohyun nói ra vào buổi sáng kia, lần thứ hai vang vọng trong lòng.

Chị ghét nhất người khác gạt chị.

Có chút nhận thức, khẽ thở ra một hơi, Seungwan mở miệng: "Em bốn năm ở cô nhi viện..." Joohyun sửng sốt một chút, bất quá chỉ là chuyện ổ bánh mì sao phải nói tới xa như vậy nhưng không có lên tiếng, chỉ là lẳng lặng mà nghe.

"Cô nhi viện đã thu nhận và giúp đỡ em điều kiện cũng không có tốt. Cũng không biết có phải là tất cả các cô nhi viện đều giống như vậy hay không..." Seungwan từ từ nói, thoáng dừng lại một chút, lộ ra một chút biểu hiện trầm tư vừa tựa hồ như đang nhớ lại cái gì.

Cô nhi viện là một căn nhà với diện tích khá nhỏ, kiến trúc cũ kỹ, phương tiện không đủ. Trong một gian phòng sẽ chứa nhiều đứa trẻ nhất có thể, mỗi người chỉ có thể nằm ở trên một góc giường nhỏ, ở giường trên hoặc là giường dưới. Giường rất hẹp và có thanh chắn xung quanh, chỉ có thể nghiêng người ngủ.

Tiền từ thiện được quyên rất ít, tài chính không đủ. Vì lẽ đó cô nhi viện cũng không đủ tiền để thuê người chăm sóc bọn nhỏ. Những đứa bé lớn tuổi hơn thì sẽ có trách nhiệm phụ chăm sóc những đứa nhỏ tuổi hơn. Không chỉ như thế, bọn nhỏ còn phải làm thêm chút việc khác để giúp tu bổ cho cô nhi viện như là làm công việc may vá hoặc là làm những món đồ chơi nhỏ.

Kỳ thực những điều này đều nằm trong giới hạn chịu đựng, dù sao muốn có được thứ gì thì đều phải trả bằng tiền, từ trước đến giờ đều là đạo lý này. Chỉ là ở cô nhi viện làm cho mọi người nhớ lại nhiều nhất chính là đói bụng. Trong cô nhi viện không ngừng tăng số lượng thành viên, những đứa bé đang lớn sẽ rất nhanh đói bụng, đồ ăn liền không đủ để chia. Dù cho mỗi bữa đồ ăn đều là bánh mì ăn chung với canh hoặc là món ăn ăn cùng bánh mì, bọn nhỏ đều hi vọng có thể có nhiều thêm một chút. Mỗi bữa là một bát canh cùng với một ổ bánh mì, đối với những đứa nhỏ đang ở tuổi sinh trưởng, xác thực là ít chút.

[Wenrene] [BHTT] Quan Hệ Nuôi Dưỡng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ