2.2. [NoRen/JenRen] Rome

1.1K 95 4
                                    

Thể loại: Gương vỡ lại lành, tâm lý, ngược (tâm)

Chương 2.1: Góc nhìn của InJunie

Chương 2.2: Góc nhìn của JeNo

P/S: Mình đã suy nghĩ rất nhiều về việc nên để link ver nào của bài hát "Sau này" TT_TT Sau cùng, riêng mình cảm thấy bản này chính là ver thể hiện rõ nhất ý nghĩa của bài hát. Tình yêu đầu tiên của mỗi người, khi đó, chúng ta chỉ biết có yêu, nhưng lại không biết cách yêu. Đến khi biết cách yêu rồi, người mình yêu thương nhất đã bỏ lỡ.

_____

"Em chính là đóa hoa anh đào xinh đẹp nhất của anh. Anh chính là cây ngân hạnh vững chắc nhất của em. Là hạnh phúc ngân vang khắp trời."

_____

Mê man trên chiếc ghế máy bay hạng thương gia, phía bên ngoài bầu trời chỉ độc một mảng đen kịt, những đám mây trắng bồng bềnh tựa hồ cũng nhuốm màu u buồn.

Hai hàng lông mày của JeNo hết nhíu chặt, rồi chốc chốc lại giãn ra, rất đau thương, càng giống như có đôi chút uất hận. Từng ký ức ồ ạt theo dòng chảy thời gian, rõ ràng mà rực rỡ, hiện lên trong cơn mơ của anh.

_____

Mùa xuân năm 2010 - Lee JeNo vừa tròn 20 tuổi, chính thức trở thành sinh viên năm thứ ba, thuộc chuyên ngành kiến trúc của một trường đại học nổi tiếng khắp cả nước.

Vào ngày chào đón tân sinh viên khóa mới, cũng là mùa hoa anh đào nở rộ rực rỡ, anh lần đầu tiên trông thấy cậu. Giữa biển người mênh mông, RenJun dường như làm cho mọi thứ xung quanh trở nên lu mờ. Cậu mỉm cười tỏa nắng, ánh mắt chỉ duy nhất hướng về phía anh.

- "Chào bạn. Mình là Huang RenJun, năm ba chuyên ngành thiết kế trang sức. Mặc dù hơi đường đột, nhưng không biết có thể mời bạn cùng hát một bài được chứ?" - Cậu vội vàng nói, đuôi mắt hoa đào cùng hàng mi cong cong chỉ trong thoáng chốc quét nhẹ nơi sâu nhất trái tim JeNo.

Nhận ra đối phương hãy còn đang đứng bất động, lại không hề mang theo vẻ gì từ chối, RenJun liền cả gan nắm lấy cổ tay anh, kéo thẳng lên sân khấu. Sau đó, nhanh chóng ra hiệu cho ban nhạc bắt đầu, toàn bộ khán giả phía bên dưới đều nhất loạt im lặng, chuẩn bị lắng nghe.

"Hoa dành dành trắng muốt

Rơi nhẹ trên vạt áo xanh của em

Yêu em - anh thì thầm nói

Em cúi đầu, cảm thấy hương hoa này thật là thơm

Vào đêm vĩnh cữu ấy

Mùa hè năm 17 tuổi, buổi tối mà đã anh hôn lên môi em

Khiến cho em, cả quãng đời sau này, mỗi khi nghĩ lại

Đều chỉ nhớ về bầu trời đầy sao hôm ấy..." - Sau này

Giọng hát của cậu cất lên, trong trẻo và non nớt, chẳng thể khiến cho người khác đau đớn đến mức xé nát tim gan, nhưng lại làm cho người nghe day dứt, nuối tiếc đến chẳng nói nên lời.

[HOÀN] SERIES ||AllRen/AllJun|| IRIDESCENTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ