Chương 13: Nói Hết Lòng Mình

97 3 2
                                    

Tiêu Chiến không biết diễn tả cảm xúc bây giờ của mình như thế nào nữa. Ngay lúc này đây anh lại không nỡ đẩy hắn ra. Anh cũng chẳng hiểu lý do tại sao mình lại để thằng nhóc này ôm mình như vậy? Vương Nhất Bác quan sát biểu cảm phong phú trên gương mặt anh, khẽ nhếch môi cười rất chi là mờ ám. Thấy Tiêu Chiến không đẩy hắn ra nên hắn càng muốn càn quấy anh hơn thế nữa.

Hắn nhân lúc anh còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì liền chớp lấy cơ hội này hôn một cái lên trán anh. Mặt Tiêu Chiến đỏ ửng lên vì ngượng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng sau cái hôn của hắn lúc nãy. Đôi mắt anh đảo qua đảo lại bởi vì anh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn ngay lúc này.

-Chiến ca, em thương anh nhiều lắm. Từ "thương" mà em nói nó bao hàm luôn cả "yêu". Em biết rằng mình tỏ tình vào lúc này rất đường đột và có thể dọa anh sợ. Nhưng, em chỉ muốn bày tỏ những tâm tư mà em chôn giấu suốt mười một năm qua mà thôi. Anh Chiến, anh không cần phải trả lời em ngay đâu, em có thể đợi anh được mà.

-Vương Nhất Bác, anh đã có người trong lòng rồi. Anh cũng không muốn em chờ anh một cách vô nghĩa nữa. Thay vì vậy, em nên tìm một người tốt hơn anh và thật sự yêu em. Anh xin lỗi em nếu những lời anh nói có vô tình làm tổn thương em nhưng anh không muốn em đau khổ vì anh. Tâm tư của em, anh xin nhận nhưng anh thật sự không thể ở bên em.

-Là vì Tạ Doãn đúng không? Vì người đó mà anh chối bỏ tình cảm của em? Chiến ca, anh thật sự không thích em dù chỉ là một chút? Anh... tại sao lại ngốc nghếch như vậy? Tại sao anh lại không thể nhận ra ai mới là người thương anh thật lòng chứ? Em thua anh ta ở điểm nào chứ, Chiến ca? Anh mau nói đi... nói đi...

Nước mắt Vương Nhất Bác đã rơi rồi. Mặn chát thật. Hắn chưa bao giờ rơi lệ trước mặt ai ngoại trừ anh. Người mà hắn thương lại vô tình làm hắn tổn thương nhưng hắn lại không nỡ làm anh bị thương. Hắn yêu anh nhiều như vậy, sao có thể ra tay với anh được? Hắn vừa cười vừa khóc, bờ vai khẽ run rẩy, vòng tay của hắn đang ôm lấy anh cũng dần buông lỏng.

Lạ thật, trời đêm bên ngoài lại đổ cơn mưa rào, sấm chớp ầm ầm nổi lên khiến con người ta vô cùng sợ hãi. Tâm trạng của Vương Nhất Bác giống như cơn mưa rào ngoài trời đêm kia. Cơn mưa rào như thể đang xát muối vào trái tim đau đớn của hắn. Tiêu Chiến ngồi đối diện Vương Nhất Bác. Bàn tay anh muốn chạm vào hắn, muốn lau đi những giọt lệ đang lăn dài trên má của hắn.

Trái lại, khi bàn tay anh sắp sửa chạm vào hắn thì hắn lại gạt tay anh ra khiến anh ngã nhào ra giường. Vương Nhất Bác bỏ mặc Tiêu Chiến mà chạy điên cuồng ra khỏi nhà. Hắn chạy dưới mưa trong vô thức, ngẩn người đứng giữa đường lớn mà gào thét "A" thật lớn giữa cơn mưa đang tuôn xối xả vào người hắn. Đôi mắt vô hồn nhìn xung quanh chẳng có một ai, chỉ có bóng đêm lạnh lẽo bên cạnh hắn vào lúc này.

Tiêu Chiến lo lắng chạy theo Vương Nhất Bác mà quên luôn vấn đề sức khỏe của chính bản thân mình. Anh vừa chạy vừa gọi tên hắn trong vô vọng, cả người anh dần ướt sũng dưới cơn mưa nhưng anh không bỏ cuộc tìm kiếm hắn.

-Nhất Bác, em ở đâu?

-Vương Nhất Bác, em mau trả lời anh đi.

-Nhất Bác, em đâu rồi?

[NGƯỢC] [Bác Chiến] THIỆP HỒNG NGƯỜI DƯNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ