Chương 16: Giông Bão Kéo Đến (3)

124 5 2
                                    

Tiêu Chiến tắm xong liền chạy ùa vào phòng em trai mở điện thoại gọi cho ai đó. Lưng tựa vào giường, anh nhìn số điện thoại đang quay số, chuẩn bị để nghe giọng người kia thì đầu dây bên kia báo thuê bao tạm thời không liên lạc được. Anh vừa trầm tư suy nghĩ vừa nhấn số gọi lại nhưng đáp án vẫn lặp lại như cũ.

'Tạ Doãn sao lại không nghe điện thoại của mình gọi tới chứ? Lâu rồi cậu ấy cũng không gọi cho mình, không phải là có chuyện gì xảy ra với cậu ấy rồi chứ? Hay là đang léng phéng với cô nào nên không có thời gian gọi cho mình?'

Anh không thể chấp nhận nguyên nhân đó bèn ngồi dậy, xỏ dép vào chân, muốn đi sang nhà Tạ Doãn hỏi cho ra lẽ thì Vương Nhất Bác đã xuất hiện bất ngờ trước mắt anh. Trên tay hắn cầm tấm thiệp hồng có ghi rõ người được mời đến dự là Tiêu Chiến kèm thêm dấu cộng khó hiểu phía sau. Anh lấy tấm thiệp hồng trong tay hắn, thắc mắc nhìn hắn hỏi.

-Sao em lại có tấm thiệp hồng này? Thiệp hồng mời cưới phải đưa cho gia chủ mà, đâu thể nào đưa cho em được.

-Hồi chiều, chị Thắm có sang nhà mình để đưa thiệp nhưng mà lúc đó ở nhà không có ai cả nên em nhận giùm thôi. Anh sao lại cáu gắt với em thế? Bộ có ai chọc giận anh à?

-Không có. Em bớt lo chuyện bao đồng đi, lo tốt chuyện của mình là được rồi. Đừng có rảnh rỗi mà ghẹo gan anh.

Tiêu Chiến nổi nóng lách người khỏi Vương Nhất Bác, khoảnh khắc anh rời đi là nụ cười trên môi hắn khẽ nhếch lên một cách tà mị. Sau đó, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng của Tiêu Khả mà thong thả đi theo dõi anh.

Tại nhà của Tạ Doãn

Tạ Doãn sau nhiều đêm thức trắng suy nghĩ, cuối cùng anh ta cũng đưa ra quyết định cho riêng mình dù cho đó có là khởi đầu của một sai lầm không thể cứu vãn đi chăng nữa. Ông bà Tạ cùng Tạ Minh ngồi trên bàn đá đợi anh ta nói ra những điều sẽ làm cho họ hài lòng.

-Thưa ba má, thưa anh hai. Sau nhiều đêm đắn đo suy nghĩ, con đã nhận ra lỗi lầm của mình nên hôm nay con xin cúi đầu tạ lỗi. Đồng thời, tháng sau con sẽ vâng lời cha mẹ và anh hai lên xưởng gỗ trên thành đô học việc. Con đã đáp ứng mong muốn của ba má và anh hai nên con cũng muốn mọi người đáp ứng với con một chuyện.

-Cuối cùng, con trai của ba cũng suy nghĩ sáng suốt rồi. Lên trên đó, sự nghiệp của con sẽ rộng mở đủ đường. Dù sao con cũng ngoan ngoãn nghe lời chuyện này rồi, thế thì chuyện mà con muốn cả nhà đáp ứng là chuyện gì?

-Con muốn gặp Tiêu Chiến trước khi lên thành đô. Đó chính là chuyện mà con muốn ba má và anh hai đáp ứng.

-Anh cứ ngỡ em đã suy nghĩ thông suốt nhưng rốt cuộc mục đích của em vẫn là con hồ ly tinh họ Tiêu tên Chiến đó. Tạ Doãn, em đến khi nào mới chịu tỉnh ngộ hả? Trong lúc em đang khổ sở vì nó thì nó đang hú hí vui vẻ bên thằng khác kia kìa.

-Anh hai, em đã xuống nước lắm rồi. Anh đồn thổi em ấy như vậy thì được gì hả? Tiêu Chiến không phải là con người bạc tình bạc nghĩa như anh hai nói đâu.

-Không phải hả? Thế thì ngày mai em đi hỏi thăm khắp cái làng này xem mấy hôm nay nó đi chơi với thằng nào là rõ liền. Nó đang "cắm sừng" trên đầu em mà em vẫn còn ngu muội tin tưởng nó.

[NGƯỢC] [Bác Chiến] THIỆP HỒNG NGƯỜI DƯNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ