Chương 93 Khước thoại ba sơn dạ vũ thời

868 58 1
                                    

"Hết thảy đều đã qua, Ca Lam, Nhiễm Nhan đã không còn là Nhiễm Nhan trước kia, tin rằng mấy người chủ tớ chúng ta cùng nhau nỗ lực, tất nhiên có thể sống rất tốt." Lời Nhiễm Nhan nói như vậy tuy rằng có nghĩa khác, nhưng cuối cùng có thể làm trong lòng nàng thoải mái một chút.
"Nương tử, nước nóng để tắm đã nấu xong." Tiểu Mãn lại đây bẩm.
Ca Lam đã uống một chén nước đường, chống đỡ thêm chốc lát hẳn là không thành vấn đề, liền phân phó Vãn Lục bồi nàng đi tắm, tạm thời lấy một kiện y phục của Nhiễm Nhan cho nàng mặc.
"Thập ca." Nhiễm Nhan nhìn về phía Nhiễm Vân Sinh nãy giờ vẫn luôn nhìn nàng cười, đáy lòng có dòng nước ấm chảy qua ào ạt, "Hôm nay vất vả ngươi, ta tự mình xuống bếp khao đại công thần."
"Được." Nhiễm Vân Sinh cảm thấy rất hứng thú nói: "Lúc trước đã nghe Ngô thần y nói đồ ăn A Nhan làm là Tô Châu nhất tuyệt, ta hôm nay thật có lộc ăn."
Nhiễm Nhan mỉm cười, ở trong lòng lại hung hăng đẩy Ngô Tu Hòa một cái! Cho ăn cũng không bịt được miệng của lão, thật là quá không đáng tin cậy! Bất quá lão nhân gia hắn còn có chút lương tâm, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cũng biết nên nói với ai, không nên nói với ai.


Bởi vì ở am ni cô, không thể làm món có thịt cá, Nhiễm Nhan liền nhớ tới thức ăn chay của nhà Phật, trong đó có vài món ăn nàng lại biết làm, liền sai Tiểu Mãn lại nhóm lửa, Hình Nương trợ thủ, bắt đầu làm thức ăn chay.
Ba người bận rộn, Nhiễm Nhan đang thả đậu hủ vào dầu, vừa ngước lên lại thấy Nhiễm Vân Sinh đang dựa khung cửa nhìn, trong nụ cười mang theo một chút ngạc nhiên.
Hình Nương cũng thấy Nhiễm Vân Sinh, lập tức mở miệng đuổi hắn đi, "Thập Lang, quân tử xa nhà bếp, mau mau về phòng nghỉ đi."
"Ta chỉ đứng ở cửa, không đi vào." Nhiễm Vân Sinh hơi nhíu mày, thanh âm cũng yếu đi một ít, "Ta một mình chờ ở trong phòng cũng chán, Hình Nương, ngươi để ta đứng một chút đi."
Ánh nắng từ cửa sổ đối diện chiếu lên mặt hắn, gương mặt như ngọc tỏa ra những tia sáng lóa mắt, mắt đen môi đỏ, mang vẻ ủy khuất cùng năn nỉ, làm cho Hình Nương một đống tuổi cũng phải giật mình, chợt than một tiếng: "Tùy ngươi đi."
Nhiễm Vân Sinh thừa lúc Hình Nương nhìn không thấy, nghịch ngợm nháy nháy mắt với Nhiễm Nhan, cười sáng lạn.
Nhiễm Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, lại rũ mắt tập trung vào đậu hủ trong nồi.


Vì trước đó đã chuẩn bị tốt, cho nên làm rất nhanh. Sáu món ăn một canh, phân lượng mỗi món đều rất nhiều, Hình Nương đi mượn tới một ít chén dĩa, chia làm hai phần, chủ tử dùng cơm đều là chia ra mà ăn, các nàng thì tùy ý hơn, cơ bản đều là vây xung quanh một mâm đồ ăn mà ăn.
Buổi trưa lúc trong am đưa cơm đến, Hình Nương yêu cầu thêm một ít cơm, vừa đủ cho mấy người ăn.
Trở lại nhà chính, Nhiễm Vân Sinh rửa tay, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm mấy món ăn sắc hương đều đầy đủ ở trước mặt, thở dài: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật đúng là không thể tin được mấy món ăn này là xuất phát từ tay A Nhan"
"Mấy món này đều là thức ăn chay, ở trong am vô pháp làm món ăn mặn, Thập ca chịu ủy khuất một chút." Nhiễm Nhan nói.
Kỳ thật Nhiễm Nhan muốn giữ lại một ít thực lực, miễn cho mọi người hoài nghi, chỉ là Nhiễm Vân Sinh đối với "muội muội" nàng yêu quý như thế, Nhiễm Nhan không muốn chỉ qua loa với hắn.
Nhiễm Vân Sinh sau khi nếm một miếng, cũng không rảnh trả lời nữa, không ngừng động đũa. Món ăn Nhiễm Nhan làm ngon là một chuyện, mấu chốt là hắn từ sáng tới giờ chưa ăn miếng nào, giờ phút này ăn càng cảm thấy mỹ vị.

Đại Đường Nữ Pháp Y - Tụ Đường - Part 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ