Chương 82 Mấy cái phu quân

1K 56 2
                                    

Đồ ăn Ảnh Mai am đưa tới nhạt nhẽo vô cùng, một món đậu hủ xào rau, một món cải thìa, một cái thùng nhỏ nhỏ lùn lùn đựng đầy cơm, cũng đủ cho bốn người ăn.
Vãn Lục thấy hai món đồ ăn này, mặt đều tái đi, "Nương tử, không phải là cả tháng này đều phải ăn mấy món này đi"
"Rau xanh đậu hủ có cái gì không tốt?" Nhiễm Nhan quỳ ngồi trước kỷ, lấy đũa, nói: "Các ngươi cũng cùng ăn đi, ăn xong còn có chuyện khác cần làm."
Lời nói của Nhiễm Nhan mang chút uy hiếp không thể nghi ngờ, ba người yên lặng quỳ ngồi xuống bên cạnh.

Năm Trinh Quán ăn uống vẫn theo nguyên tắc chia phần, trước mặt mỗi người đều có một cái bàn nhỏ, của ai nấy ăn, mặc kệ là ăn cơm thường ngày trong nhà, hay ăn tiệc bên ngoài thì đều như thế. Xài chung một cái bàn như bây giờ, có thể nói là điều kiện gian khổ.
Vãn Lục mếu máo, cúi đầu lùa cơm trong chén, lòng tràn đầy ủy khuất, nàng không phải cảm thấy chính mình ủy khuất, mà là thay Nhiễm Nhan thấy ủy khuất, rõ ràng lập tức có thể hồi chủ viện, lui hôn sự với Tần Tứ lang, hôn sự cùng Nghiêm gia cũng sắp bàn xong, tương lai tốt đẹp, ai ngờ đến cuối cùng vẫn là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ là thay đổi chỗ ăn rau xanh đậu hủ.
Cơm nước xong, Nhiễm Nhan tản bộ chung quanh sân, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, mới dẫn Vãn Lục đi đến chỗ Am chủ.


Ảnh Mai am nhìn vào ban đêm, chỉ có thể khó khăn nhận ra phòng ốc là dùng trúc cùng ván gỗ dựng nên, nép mình sâu trong rừng trúc, là nơi thế ngoại đào nguyên, ban ngày ánh sáng đầy đủ, mới thấy rõ, mấy gian phòng ở đã rất cũ nát, mấy tấm ván gỗ hàng năm vì bị ẩm ướt, đã mục nát lung lay muốn đổ. Ngoại trừ Phật đường được xây bằng gạch đá đằng trước, viện nơi Nhiễm Nhan ở thoạt nhìn là mới nhất, hẳn là vì để tiếp đãi khách hành hương, nên là nơi duy nhất may mắn được tu sửa.
Am chủ ở phía đông, từ đường mòn đá phiến đi xuyên qua rừng mai đằng sau Phật đường, ngẫu nhiên có thể gặp mấy nữ ni mặt truy y đi tốp năm tốp ba vội vã nhường đường cho Nhiễm Nhan. Ảnh Mai am không lớn, dọc theo đường đi hỏi mấy nữ ni, là có thể tìm được dễ dàng.
Qua khỏi rừng mai, có thể thấy phòng trúc nằm ẩn trong rừng cây, Nhiễm Nhan dư quang liếc Vãn Lục một cái, "Miệng ngươi mà tiếp tục xụ xuống, có thể đem làm chốt cửa mà nhốt một con trâu."
Vãn Lục nghiêng nghiêng đầu, đem hai cái khóe miệng kéo lên, cười so với khóc còn khó coi hơn, cứng đờ nói: "Nương tử xem như vậy được không?"
Vãn Lục không thể giấu được tính tình, thích chính là thích, không thích thì như thế nào cũng không thể vui mừng mà tiếp thu, Nhiễm Nhan biết nàng có cái tính tình này, bèn nhàn nhạt nói: "Ngươi vẫn là xụ tiếp đi, miễn cho am chủ tưởng ngươi là yêu quái mà đem nhốt lại."
Vãn Lục mở lớn mắt, kinh ngạc nhìn Nhiễm Nhan chậm rãi đi phía trước, bước lên đuổi theo, "Nương tử vậy mà cũng biết nói đùa."
"Rất kỳ quái sao? Thấy chuyện buồn cười, nói ra thì đương nhiên là nói chuyện cười." Nhiễm Nhan cũng không quay đầu lại.
Vãn Lục không thèm để ý trong lời nàng có ý khác, cười hì hì chồm qua, "Vẫn là nương tử như vậy mới tốt, trước đây ngài đọc cái gì mà 'Trường môn oán', nghe thấy thê thê thảm thảm, nô tỳ tuy không hiểu thi phú lắm, nhưng nghe cũng thấy lạnh cả người, mấy đồ đó không cần xem nhiều mới tốt."
"Không hiểu lắm? Nghe nói trước kia ngươi cũng là thư đồng, sao lại học kém như vậy? Bắt đầu từ ngày mai, ngươi bồi ta cùng nhau chép kinh Phật, chép y thư." Nhiễm Nhan tà tà mà nhìn nàng một cái, khóe môi hơi nhếch.
Vãn Lục đen mặt, héo héo nói: "Nương tử hôm nay sao lại muốn lăn lộn nô tỳ, nô tỳ không kiên nhẫn nhất là viết chữ gì đó."
Nhiễm Nhan cũng không để ý tới nàng, giơ tay gõ gõ lên cánh cửa, "Nhiễm thị Thập Thất Nương đến bái phỏng, am chủ có bên trong không?"

Đại Đường Nữ Pháp Y - Tụ Đường - Part 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ