Jisoo lườm nguýt Seulgi, cho dù thế nào thì Jennie cũng chỉ là một đứa nhỏ mới lớn, ra đời trước tuổi nên suy nghĩ và tính cách mạnh mẽ hơn người khác. Nhưng mà với những lời lẻ nhục mạ này thì có lẻ sẽ tức đến chết đi, làm sao đi so bì với cái đầu óc như Seulgi, không dưng cậu ta lên làm được tổng tài.
Xem ra chỗ này không còn chỗ cho mình, Jennie không chào không thưa chỉ bỏ đi. Vết thương gì chứ, bỏ đi. Ngày mai hết tức giận, nàng sẽ tự chăm sóc.
"Jennie..."
Jisoo bất đắc dĩ gọi, nhưng chưa kịp làm gì tiếp thì cửa phòng cấp cứu đã mở ra. Cả cô và Seulgi vội chạy tới xem xét.
"Cô ấy ổn, chỉ là sợ hãi nên mới ngất xỉu. Tỉnh dậy là có thể xuất viện được rồi"
Bác sĩ nói xong thì chào đi mất, y tá phụ trách đẩy giường tới phòng bệnh. Mà hai người kia tiêu tái đi ở sau.
Sau khi cẩn thận kiểm tra xong, y tá cũng rời phòng. Seulgi kéo ghế ngồi cạnh bên, không nói một câu. Chỉ nhìn Irene một mực không rời.
Mà cô không nghĩ mình sẽ ở đây, yêu thương kia là thật, sự thật kia cũng mới vừa nghe qua. Irene không thích cô, cho nên...bây giờ chỉ làm Jisoo thêm bối rối, không nghĩ sẽ dễ dàng đóng kịch đi. Nếu như mà Irene tỉnh lại, thì phải như thế nào? Tiếp tục giả vờ hay thẳng thắn thừa nhận, như thế nào cũng thấy ruột đau như cắt.
"Cậu đi đâu?"
Bóng Jisoo tiến đến gần cửa, Seulgi đã ngạc nhiên hỏi. Đáng ra phải ở đây đợi chứ? Cô ấy vẫn nằm đây mà?
"Về công ty"
"Này, cậu điên hả?"
Cô chớp mắt lắc đầu, ánh mắt vươn chút buồn, nhưng chỉ một giây lấy lại vẻ cool ngầu.
"Có việc gấp"
"Shit~...gấp????"
Chẳng đợi Seulgi phản ứng thêm, Jisoo đã chạy biến.
Mối tình hơn 7 năm, có tính được bao nhiêu sự chờ đợi hay không? Đau lòng chết đi.
Một ngày vùi đầu vào công việc, gọi hỏi thăm sức khoẻ Irene như có lệ. Jisoo lết về nhà như đồ thiếu sức sống. Bà Han nhìn thấy, càng không hiểu, hai đứa nhỏ này về nhà, đứa nào đứa náy như vát cả cục tạ trăm kí.
"Cô ấy sao rồi ạh?"
"Ai?"
Cô đặt thìa xuống, nhìn bà Han với ánh mắt hơi ngạc nhiên.
"Jennie..."
"Con bé về nhà đi thẳng vào phòng rồi không bước ra nữa"
Jisoo chau mày một chút, sau đó lại cười cười, lại hờn dỗi sao? Vẫn là đứa con nít thôi. Nghĩ như vậy nên cô ăn cơm bỗng nhiên cảm thấy có chút bình tâm. Ăn mau rồi còn xem cái đứa nhỏ kia làm sao.
Gõ cửa ba lần, không thấy cái người kia chịu mở cửa. Jisoo lên tiếng hâm doạ!
"Này, không mở tôi xông vào đấy. Bác Han có chìa khoá biết không?"
Im như tờ, -_-!!!
Ế, xem ra thì không để cái cô chủ nhỏ này vào mắt rồi. Jisoo bậm môi giận dỗi, cô gái này, càng lúc càng lộng hành nha. Còn không thèm để tâm lời nói của cô, hơn cả...cô đang hạ mình quan tâm đó. Chết tiệt a.
![](https://img.wattpad.com/cover/220958827-288-k990099.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Cover ( Jensoo ) Vợ Của Người Thừa Kế!
FanfictionAu : CasauYoong Cover : TaegangerDevil ( Mon ) https://www.wattpad.com/story/100346987-yoonyul-v%E1%BB%A3-c%E1%BB%A7a-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-th%E1%BB%ABa-k%E1%BA%BF Tên fic mình không thay đổi. Và đã nhận được sự đồng ý của au gốc