"Quen nhau qua cuộc bình chọn Thập đại mỹ nữ của trường đại học, ngay trong cuộc hẹn đầu tiên, Tú Cầu đã có cảm tình với Người đẹp số 6 thông minh, cởi mở lại hay có dự cảm bất ngờ. Một thời đại học qua đi, cho tới khi bước vào đời, giữa hai người luôn là sự thấu hiểu kỳ lạ cùng cảm giác mơ hồ ngọt ngào ấm áp... Song câu chuyện về Cá voi và Hồ nước kia lại là lý do khiến Tú Cầu mãi không đủ can đảm bày tỏ lòng mình...
Tình yêu chẳng nói thành lời đó, từ lãng mạn ban đầu tới đợi chờ nhớ mong trong hiện tại, được kể lại qua giọng văn hóm hỉnh nhẹ nhàng đặc trưng của Thái Trí Hằng, khiến ta thật sự mong rằng hạnh phúc sẽ là câu trả lời sau tất cả. "*****
Bốn rưỡi chiều, cơn bão Changmi đang hoành hành tại miền Tây Nam Đài Loan, tiếng gió mưa làm tôi giật mình tỉnh giấc.
Có lẽ tại ngủ trưa lâu quá, đầu óc tôi hơi u mê, toàn thân uể oải.
Phòng ngủ hơi tối, tôi gượng lấy lại tinh thần nhảy xuống giường, hướng ánh mắt ra ban công.
Quần áo treo ngoài ban công nhảy múa trong gió, như muốn vùng thoát khỏi mắc áo mà bay vút đi xa tít tắp.Mở cánh cửa sổ kiểu Pháp ra, gió mạnh ập thẳng vào mặt trong nháy mắt khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Mớ quần áo ướt sũng nằm dưới đất, vẫn không yên phận phập phồng do gió bão.
Còn nhớ lúc ăn cơm trưa xong là khoảng 1 giờ, gió mới chỉ phất qua từng cơn, hơi mạnh nhưng chưa quá lớn, vả lại trời cũng chưa đổ mưa. Không ngờ vừa ngủ một giấc dậy, gió mây đã đổi màu.
Thôi kệ, đợi tạnh mưa rồi ra dọn dẹp sau.
Đóng cửa lại, ra khỏi phòng ngủ. Lúc bước vào phòng sách, tôi tiện tay bật đèn.
"A!"
Tôi rú lên thảm thiết, lao tới bên cửa sổ, cuống cuồng thu nhặt sách vở và mấy thứ linh tinh bị nước mưa hắt vào ướt hết.
Sau đó chạy vào bếp lấy giẻ ra lau mấy vũng nước đọng trên mặt bàn và dưới sàn nhà, giẻ thấm đẫm nước thì đem vắt cho khô, vắt khô rồi lại lau, lặp đi lặp lại mười mấy lần mới tạm coi như không còn vết nước.
Nhưng nước mưa vẫn rỉ vào qua khe cửa sổ đóng chặt, tụ lại thành dòng, tràn qua mép cửa sổ.
Tôi lại vào nhà tắm lấy ra hai cái khăn bông khô và mấy thứ quần áo cần giặt, nhét khăn bịt khe hở trên mép cửa, trải quần áo lên bàn sách và sàn nhà. Vậy chắc là được rồi, tôi thầm nghĩ.
Tôi thở hắt một hơi, bắt đầu lau mồ hôi trên trán.Từ phòng khách hình như vẳng ra tiếng chuông điện thoại di động, hoà lẫn trong tiếng mưa gió nên đã mất đi sự vang dội thường ngày.
Tôi nghiêng tai lắng nghe ba giây, quả nhiên là tiếng chuông điện thoại.
Trong đầu vừa sượt qua ý nghĩ không hiểu ai lại đi gọi điện cho mình giữa cái tiết trời quỷ quái này, tôi đã ra đến phòng khách, cầm máy lên.
Màn hình hiển thị tên người gọi là "Lại Đức Nhân", bạn đại học kiêm đồng môn ở viện nghiên cứu của tôi.
"Gì thế?" Tôi nhấn nút nghe.
"Giờ cậu không có chuyện gì chứ?"
"Tớ sống khoẻ lắm, không có chuyện gì, cảm ơn quan tâm."
"Không phải ý đó. Tớ hỏi là, giờ cậu không bận việc gì chứ?"
"Cậu muốn gì?"
"Đến chỗ tớ đi.""Bây giờ đang bão to đấy, cậu có lầm không thế?"
"Đến đi mà. Tớ có cái chương trình chạy mãi không được."
"Thế thì liên quan khỉ gì đến tớ?"
"Thế là sao?"
"Liên quan khỉ gì đến tớ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Cá voi và Hồ nước - Thái Trí Hằng
RomanceChuyện kể rằng, Cá voi và Hồ nước dù yêu nhau nhưng chẳng thể ở bên nhau, bởi sống trong Hồ nước, Cá voi rồi sẽ chết vì không đủ nước, còn Hồ nước cũng cạn đi vì nước tràn ra quá nhiều... "Nếu em là cá voi, anh nhất định phải là biển lớn," tôi nói. ...