Chương 14

347 33 0
                                    

Tô Bạch trở lại phòng nhanh chóng tháo phụ kiện trên người rồi tắm rửa, sau đó nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm áp .

Thân thể bị chăn ấm áp mềm mại bao quanh Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến lời dặn dò của Lục Văn Tông hắn cũng không xem kịch bản, trực tiếp nằm xuống ngủ.

Nhưng mà một giấc ngủ này ngủ đến cũng không an ổn, chịu lạnh nửa ngày thân thể từ trong ra ngoài đều lạnh, như thế nào cũng không quá ổn ,lăn lộn hơn nửa ngày mới ngủ được .

Nửa đêm, Tô Bạch mơ mơ màng màng mở to mắt.

Đầu vừa đau lại nhứt , giọng nói tựa như muốn bốc khói, cả người nóng bỏng.

Tô Bạch rất khó chịu, hắn từ nhỏ được trong nhà hảo hảo nuôi dưỡng cũng không chịu bất kì khổ nào , rất ít sinh bệnh, giờ phút này một khi phát sốt thân thể liền không được.

Hắn khó chịu thở dốc, cả người cũng không còn sức lực.

Ban đêm thực an tĩnh, trước mắt đen nhánh một mảnh, người thời điểm sinh bệnh dưới tình huống nếu là chung quanh không có ai chiếu cố, thực dễ dàng sinh ra cảm giác toàn thế giới vứt bỏ , hiện tại Tô Bạch chính là như vậy.

Hắn mím môi, cố sức sờ soạng lấy di động từ dưới gối đầu, hắn miễn cưỡng mở ra một con mắt, vào danh bạ tìm số Trương Nhiêu .

Trương Nhiêu ghi chú là cái gì nhỉ ?

Tô Bạch vì sốt thành ra đầu óc chậm nửa nhịp, nửa ngày mới nhớ tới hắn ghi chú Trương Nhiêu là củ cải hố to.

Sốt đến muốn hoa cả mắt , hắn mơ mơ màng màng nhấn gọi .

......

Lục Văn Tông đang ngồi ở trước bàn xem văn kiện, văn kiện thật dày không chút cẩu thả ,phân loại bày biện ở trước bàn, rất nhiều đều yêu cầu hắn ký tên, hắn ban ngày đóng phim buổi tối hồi khách sạn xử lý công việc .

Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng xoạt xoạt của giấy bút ,trong không khí có loại trầm tĩnh ý vị.

Lúc này di động đột nhiên vang lên, Lục Văn Tông cầm lấy di động,  là Tô Bạch gọi tới .

Lục Văn Tông hơi kinh ngạc, nhìn thời gian, lúc này đã là rạng sáng 1 giờ rồi .

Giữa mày khó phát hiện mà chau lại .

Qua một lúc , hắn vẫn là nhấn nghe máy .

"Trương Nhiêu a,đầu tôi đau quá hình như là phát sốt, cậu có thể mang theo hòm thuốc lại đây một chút không?" cả người Tô Bạch vô lực thanh âm trở nên mềm mại, lại kéo dài quá âm, nếu không phải tiếng nói của hắn khàn khàn ngữ điệu cơ hồ như là làm nũng.

Đồng tử Lục Văn Tông sâu thẳm, đáy mắt bình tĩnh xem kỹ.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là Tô Bạch cố ý, loại chuyện này hắn trải qua rất nhiều.

Nhưng hắn ngay sau đó đánh mất cái ý niệm này, hắn có thể nhìn Tô Bạch không phải loại người tâm cơ , Tô Bạch cũng không cần thiết lừa hắn.

Ngắn ngủn vài giây trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, nghĩ đến khoảng cách của Trương Nhiêu , Lục Văn Tông không hề do dự, đứng dậy rời đi khỏi phòng.

( DM/EDIT/DROP ) TÔI XUYÊN THÀNH NAM CHỦ TRONG VĂN MARY SUE SAU ĐÓ TÔI CONG .Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ