Thấy thế đạo diễn Thân an ủi nửa ngày, cuối cùng nói "Chiếc xe này trước hết cậu đừng ngồi, ngồi xe của người khác về khách sạn ngủ một giấc đi!"
Tô Bạch gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Văn Tông, theo bản năng cảm thấy có hắn ở bên người thì mới có cảm giác an toàn.
"Lục lão sư, tôi có thể ngồi xe anh về khách sạn không?" thanh âm rất nhỏ.
Lục Văn Tông gật đầu, một cánh tay ôm vai Tô Bạch "Đi thôi lên xe."
Thấy Tô Bạch đi theo Văn Tông, đạo diễn Thân liền an tâm vì thế nhanh chóng phân phó người điều tra chuyện này.
Nói thật trên cơ bản tra không ra, bất quá đạo diễn Thân không có khả năng không đi tra.
Thấy Tô Bạch muốn ngồi chung xe với Lộ ca, Triệu Sách cùng Trương Nhiêu rất có ăn ý ai cũng không lên xe, mang theo nhóm trợ lý trừng mắt lẫn nhau chạy đến ngồi trên xe Tùy Nam.
Tô Bạch ngồi ở bên người Lục Văn Tông, cúi đầu không nói một lời.
Hắn từ nhỏ sợ hãi những thứ máu chảy đầm đìa, hơn nữa động vật thích nhất là chó, hai dạng khác biệt kết hợp ở bên nhau đối với hắn lực đánh vào tương đối lớn.
Bị người xa lạ ác ý đối đãi làm hắn trong lòng cũng rất khó chịu, Tô Bạch từ nhỏ đến lớn vẫn là lần đầu tiên chịu loại đãi ngộ này, càng nghĩ càng thương tâm ủy khuất.
Hắn cố nén không khóc, nghẹn đến mức đôi mắt đều đỏ.
Tô Bạch vốn dĩ lớn lên gầy, lúc này co thành một đoàn, đuôi mắt phiếm hồng, đôi mắt đào hoa ương ướt miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
Lục Văn Tông vẫn luôn bên cạnh nhìn hắn, nguyên bản hắn đối với người khác khi khóc hoàn toàn không có kiên nhẫn, nhưng lần này nhìn Tô Bạch, trong lòng có loại xúc động không biết từ đâu ra.
Hắn rũ xuống lông mi, duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực, thực không thuần thục vỗ vỗ lưng Tô Bạch.
Đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp, cái trán Tô Bạch chống lên bả vai Lục Văn Tông, vốn đang có thể nhịn xuống nước mắt, lúc này có người an ủi hoàn toàn nhịn không được.
Tất cả nước mắt rơi xuống áo khoác của Lục Văn Tông, thân thể Tô Bạch gầy yếu khóc đến run lên.
Cảm thụ được người trong lòng ngực run rẩy, lần đầu tiên trong cuộc đời Lục Văn Tông có cảm giác chân tay luống cuống.
Hắn sẽ không an ủi người khác, trầm mặc hồi lâu, đưa cho Tô Bạch khăn giấy lau mặt.
"Cảm ơn." Tô Bạch thanh âm rầu rĩ.
Khách sạn rất gần phim trường, bất quá bởi vì muốn vòng tới vòng lui cho nên qua một hồi lâu mới đến.
Tô Bạch ôm Lục Văn Tông một đường, có vị đại soái ca an ủi ủy khuất thương tâm đều đã tiêu không sai biệt lắm, huống hồ hắn vốn dĩ cũng là người vô tâm không phổi.
"Thật là cảm ơn Lục lão sư." Tô Bạch chân thành nói cảm tạ.
Từ khi đến đoàn phim mọi chuyện lớn nhỏ Lục Văn Tông đều bồi hắn vượt qua trải qua, Tô Bạch đối với Lục Văn Tông nói cảm tả cũng không đủ, hảo cảm gia tăng mãnh liệt.
BẠN ĐANG ĐỌC
( DM/EDIT/DROP ) TÔI XUYÊN THÀNH NAM CHỦ TRONG VĂN MARY SUE SAU ĐÓ TÔI CONG .
RomanceTên : Xuyên thành văn mary sue nam chủ sau ta cong Tạm edit : Tôi xuyên thành nam chủ trong văn mary sue sau đó tôi cong . Tác giả:Thanh Cơ Lệnh Nguồn : https://wikidich.com/linksuutam/xuyen-thanh-mary-sue-van-nam-chu-sau-ta--XlR7FVS4CFYY3tSr Thể...