Ngu Thư Hân vừa cầm nạng vừa mượn lực giúp đỡ của cạnh bàn chậm rãi đứng lên, tuy rằng chân đau đến làm cho nàng muốn rơi lệ, nhưng là tính quật cường trời sinh khiến nàng không muốn biểu hiện ra yếu ớt trước mặt nữ nhân này.
Nàng khấp khiễng bước ra khỏi phòng sách, Triệu Tiểu Đường nhìn bóng dáng chật vật lại kiên cường của nàng, đáy lòng hiện lên hoài nghi - người phụ nữ này, thật là Esther - vợ cô sao?
Cô không phủ nhận, lúc nhận điện thoại cảnh sát gọi tới, biết được vợ mình ở hiện trường vụ nổ, cô kỳ thật là có chút vui sướng khi người gặp họa, người phụ nữ cùng mình sinh hoạt bảy năm này xảo quyệt tùy hứng, hư vinh ích kỷ, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lòng dạ lại giống như rắn rết.
Nếu cô ta đã chết, nhà này có lẽ sẽ bình yên một chút... Nhưng là hiện tại, tính tình cô ta lại biến đổi rất lớn, thậm chí ngay cả ân oán nhiều năm của hai người cũng không nhớ rõ, trong nhất thời, cô cũng lâm vào tình trạng hoang mang...
Trải qua một đoạn thời gian hiểu biết, Ngu Thư Hân cuối cùng cũng có một ít nhận thức đơn giản đối với Triệu gia.
Nàng vạn vạn không nghĩ tới đương nhiệm tổng giám đốc tập đoàn The Season cả ngày là đầu đề của giới tài chính và kinh tế lại là Triệu Tiểu Đường.
Nghe nói cha mẹ Triệu Tiểu Đường đã qua đời từ lúc cô ta còn rất nhỏ, thân là con một cô được ông nuôi lớn, mấy năm trước, sau khi Triệu lão gia bị bệnh vĩnh biệt cõi đời, năm ấy Triệu Tiểu Đường hai mươi hai tuổi phải nhận trọng trách gánh vác toàn bộ tập đoàn.
Sau ngày hai người cãi vã không vui ở phòng sách, có một đoạn thời gian nàng cũng không thấy Triệu Tiểu Đường xuất hiện ở nhà, nghe người hầu nói, hình như cô ta đi nước ngoài công tác.
Nàng vốn định liền có thể như vậy mà vỗ vỗ mông đi, vết thương ở chân đã tốt lên nhiều, nhưng mà nghĩ kĩ lại, chưa nói rõ ràng đã bước đi như vậy liệu có được không? Có thể khi Triệu Tiểu Đường trở về liền đăng quảng cáo trên báo "Cảnh cáo vợ bỏ trốn" linh tinh hay không, nàng nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là quyết định đem mọi chuyện nói rõ ràng có vẻ tốt hơn.
Hiện tại nàng không cần dựa vào nạng cũng có thể hành động tự nhiên, đi khắp các nơi trong nhà lớn của Triệu gia mà tìm tòi, chỉ là ngôi nhà lớn này tuy rằng rất đông người,nhưng từ trên xuống dưới không một ai muốn dùng gương mặt hiền lành để đối đãi với nàng cả.
Giống như mọi ngày, nàng nhàn rỗi không có việc gì làm ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách, nhìn thấy Tả Trác đang cọ rửa tay vịn thang lầu, nàng có ý tốt đi qua, lộ ra một khuôn mặt tươi cười hết cỡ.
"Tả Trác, có cần giúp gì hay không, tôi giúp cô giặt khăn lau nha?"
Tả Trác quái dị nhìn nàng một cái, trong biểu tình mang theo vài tia khiếp sợ, Tả Trác không hiểu thiếu phu nhân từ trước bạo ngược ra lệnh làm người người chán ghét gần đây bị lên cơn điên gì, đi làm thân với mọi người, bất quá mặc kệ cô ta suy nghĩ cái gì, vẫn là ít chọc tới cô ta là tốt nhất. "Không cần thiếu phu nhân, đây là chức trách của tôi."