Nàng có thể nói với Triệu Tiểu Đường - người phụ nữ nàng đã yêu thương rất sâu đậm rằng thật ra nàng kỳ thật em vợ của cô sao?
Nàng có thể nói với Triệu Úc Phong, cậu bé không thể kêu nàng là Mami mà chính xác phải gọi là dì sao?Mang theo đầy bụng tâm sự, Ngu Thư Hân cũng không còn tâm trạng quét tước nữa, lấy cớ mệt mỏi, cả buổi chiều đều tránh ở trong phòng phiền não.
Lúc chạng vạng, Triệu Tiểu Đường về đến nhà, nàng cố lấy lại tinh thần đến phòng khách đón cô, mặc cô thân mật hạ xuống một cái hôn nhiệt liệt trên môi mình.
Lòng của nàng không ngừng run rẩy, nhìn người phụ nữ xuất sắc trước mắt này, muốn nàng lựa chọn buông tay, nàng thật sự rất luyến tiếc, nhưng nếu là tiếp tục làm bộ như không có việc ấy mà vẫn ở lại, lương tâm của nàng sẽ có cảm giác bất an.
Trước kia không biết gì cả, nàng cũng sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ đã biết chân tướng, nàng đương nhiên không thể lại bỏ mặc, ít nhất phải tìm ra được Esther đang ở nơi nào trước đã.
Triệu Tiểu Đường nói một vài việc liên quan đến công việc nhưng nàng lại một câu cũng không nghe vào tai. Cô cũng phát hiện ra nàng không ổn. "Thư Hân... Ngu Thư Hân?"
"A?" Nàng bừng tỉnh, vẻ mặt có chút lo lắng bất an.
"Chị làm sao vậy? Sắc mặt rất kém." Triệu Tiểu Đường lo lắng sờ sờ trán nàng, "Bị bệnh rồi sao? Chị muốn đi khám bác sĩ không?"
"Không có gì." Nàng lắc đầu, đối mặt với ánh mắt X quang có thể xuyên thấu lòng người của cô, nàng liền vội vàng tìm một cái cớ. "Chắc do hôm nay quét tước trong nhà quá mệt mỏi thôi."
"Đồ ngốc, không phải em đã nói việc dọn dẹp nhà cửa đã có người hầu lo sao? Cần gì phải khiến mình vất vả như vậy."
"Không sao, dù sao chị ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì làm."
Nói đến việc này, Triệu Tiểu Đường có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu. "Thư Hân, chị muốn ra ngoài làm việc sao?"
Nàng có chút kinh ngạc là cô lại hỏi như vậy, "A, nếu có thể có công việc làm thì tốt rồi..." Cửa hàng trang phục sủng vật trên mạng của nàng cũng ngừng kinh doanh đã lâu rồi.
"Sau cuộc thi thiết kế trang phục lần trước, em biết chị rất có năng khiếu đối với thiết kế trang phục." Cô ôm nàng, "Nếu chị muốn làm việc, cho dù là mở tiệm hay làm nhà thiết kế gì đi nữa em cũng sẽ giúp đỡ chị."
Nàng cảm động nhìn cô, "Em nói thật sao?"
"Đương nhiên." Cô hôn môi nàng, "Em hy vọng chị vui vẻ."
Cổ họng Ngu Thư Hân có chút nghẹn ngào, giờ phút này, nàng thật muốn nói cho cô biết chân tướng biết bao, nhưng một khi nói ra rồi thì cô còn giống như bây giờ sủng nàng yêu nàng nữa không?
Người phụ nữ không dễ có thể tìm như thế, nếu có một ngày nàng mất đi cô thì phải làm sao?
Đột nhiên nàng ôm chặt cô hết sức, giống như sợ cô biến mất mà càng tăng thêm sức.