Chương 46: Phán Quan đòi mạng

3 0 0
                                    

Mặc Tề gật đầu một cái, nhìn về phía Lưu Quang đối diện. Liếc đã thấy đối

phương bất phàm, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng. Coi như võ

công của hắn lợi hại đi chăng nữa, nhưng người phàm có thể nào cùng quỷ

soa đánh nhau? Tiểu Vũ không biết mấy người bọn họ muốn hàn huyên tới

lúc nào, nàng hiện tại chẳng qua là cảm thấy bị bóp cổ vô cùng khó chịu! Giống như là tâm ý tương thông, Lưu Quang đột nhiên làm khó dễ, một

tiếng hừ nhẹ, hơi giận nhưng nói: "Mệnh lệnh của ta khi nào thì đến

phiên những người phàm tục các ngươi cò kè mặc cả?"

Một hồi cuồng phong cuốn qua, cuồn cuộn nổi lên bụi bặm gió cát . Mặc Tề cùng Túc

Thanh theo bản năng giơ tay lên che mắt. Túc Thanh chỉ cảm thấy trong

tay buông lỏng, Tiểu Vũ đã không thấy bóng dáng. Lập tức trong lòng nóng nảy không dứt, bên cạnh Mặc Tề trong nháy mắt lắc mình đi.

Mặc

Tề thân thủ rất nhanh, nhưng thân thủ của mấy người Lưu Quang, Chung Quỳ càng nhanh hơn. Tiểu Vũ vừa tới liền được Lưu Quang ôm trong ngực, mấy

người bọn họ như vậy biến mất trong nháy mắt. Cuồng phong tản đi, Túc

Thanh ngây ngốc đứng tại chỗ. Mặc Tề cau mày, sắc mặt rất khó coi. Trong thang máy, Lưu Quang giống như đang xách con gà chết, lôi cổ Tiểu Vũ.

Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường đứng ở phía sau không nói gì.

Ách, Tiểu Vũ mặc dù biết được mình sắp chết đến nơi, nhưng là không khỏi nhớ tới lúc Túc Thanh quỳ xuống. Cắn răng, mở miệng nói: "Lão Đại. . . . . . Ngươi đem Tam ca người ta thả ra đi. . . . . ."

Lưu Quang nhíu mày,

nghiêng mặt sang bên nhìn về phía Tiểu Vũ. Chỉ thấy Tiểu Vũ vội vàng cúi đầu, giống như một chú cừu non đang sám hối .

"Ngươi còn biết ta đây là Lão Đại? Ta còn tưởng rằng ngươi đã không còn cách nào vô pháp vô thiên đem ta quên đi đấy."

Tiểu Vũ lúng túng cười, còn chưa dám ngẩng đầu nhìn hướng Lưu Quang, thấp

giọng nói: "Như lão Đại ngươi nói, ta quên ai cũng không dám quên

ngươi."

A. Lưu Quang ra vẻ ngạc nhiên. Nói: "Ta bảo ngươi ngoan ngoãn đợi tại Địa phủ, không để cho ngươi ra tay can dự chuyện này. Những lời này ngươi nghe hiểu không? Nếu không phải lãng tai, chính là ngươi đem

lời của ta toàn bộ thổi bay?"

Sau lưng Hắc Bạch Vô Thường cúi đầu,

thắt bắp đùi không dám lên tiếng. Chung Quỳ trợn mắt nhìn hai người bọn

họ một cái, lặng lẽ lấy tay kết trụ bắp đùi.

Tiểu Vũ trán ba

đường hắc tuyến, vội vàng vuốt mông ngựa nói: "Là ta nghễnh ngãng, là ta nghễnh ngãng. Ta làm sao dám đem lời của lão Đại ngài mà thổi bay được, ngược lại ngài có lòng từ bi, coi ta là cái rắm, đem thả đi."

Diêm vương phúc hắc vương phi gây rối (Mạt Chi Ly)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ