19.

5.5K 431 79
                                    

Tiêu Chiến điên cuồng lắc đầu.

Vương Nhất Bác trong lòng nghi ngờ, cậu quan sát kỹ Tiêu Chiến, rõ ràng biểu hiện của Tiêu Chiến không thật thà tý nào ... thật sự rất kỳ lạ.

Đối với một người lạ mới gặp, Vương Nhất Bác chưa bao giờ có lòng hiếu kỳ với hảo cảm như vậy, cảm giác đối với Tiêu Chiến thật sự rất quen thuộc.

Cũng chẳng thèm nghĩ nhiều nữa, nháy mắt Vương Nhất Bác xoay người rồi đè lên người Tiêu Chiến, một tay thì bóp chặt lấy cằm anh.

''Anh dám nói dối, xem tôi có bóp nát cằm anh không?''. Tuy mạnh miệng, nhưng mà lực tay lại không nặng chút nào.

Tình cảnh xem như có chút quen thuộc, nên Tiêu Chiến không hề sợ hãi gì ngược lại còn khá bình tĩnh, hiện tại nếu nói thật cũng không được mà nói dối cũng không qua mắt được Vương Nhất Bác, vậy thì anh đành phải chơi trò giả chết im lặng vậy.

Vậy nên Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nín thở.

Nuốt ruồi dưới môi của Tiêu Chiến đập vào mắt Vương Nhất Bác, trong giây lát có hình ảnh quen thuộc xoẹt qua đầu cậu, càng kề sát Tiêu Chiến cậu càng phát hiện mùi thơm trên người anh và khuôn mặt này tại sao lại quen thuộc đến như vậy.

Trái tim của Vương Nhất Bác bổng dưng hồ hởi đập mạnh, trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc mạnh liệt muốn chiếm hữu người này.

Của cậu, Tiêu Chiến vốn dĩ là của cậu.

Vương Nhất Bác không chần chờ, cúi xuống gặm lấy môi Tiêu Chiến.

Ký ức trong đầu cậu phút chốc ùa về.

Tiêu Chiến hoảng hốt muốn đẩy Vương Nhất Bác ra nhưng càng đẩy càng bị cậu ép chặt. Vương Nhất Bác tức giận cắn vào môi Tiêu Chiến rồi bắt đầu xé áo anh ra.

''Nhất Bác cậu làm cái gì vậy...?''. Tiêu Chiến hét lên.

''Tiêu Chiến, tôi nhớ ra rồi....con thỏ ngu ngốc nhà anh dám nhân cơ hội tôi quên anh để bày ra cái trò này hả, xem hôm nay tôi trừng phạt anh thế nào?''. Vương Nhất Bác cắn răng nói, cậu đang nhịn lắm mới không cắn Tiêu Chiến nữa, nếu cậu không nhớ ra con thỏ này sẽ là ca ca của cậu, thật sự chỉ nghĩ thôi cũng đã tức điên.

Đây quả thực là điều ông Vương không ngờ đến, bác sĩ bảo chắc chắn như đinh đóng cột là Vương Nhất Bác sẽ quên hẳn ký ức một tháng về trước, nhưng chưa đầy hai tuần Vương Nhất Bác đã nhớ lại.

Mà bên phòng bà Vương, ông Vương cũng đang gọi điện hỏi tội bà sao lại cho Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến gặp mặt.

''Bà dám phản bội tội''.

''Ông chơi với mấy lão già nói lý thuyết suông ít thôi, con trai nó tự qua tôi cấm được chắc?''.

''Vậy bà phải làm thế nào để cho Tiêu Chiến tránh đi chứ?''.

''Nó đến bất ngờ tôi còn không biết, làm sao ngăn đi được?''.

''Tất cả là tại bà, tại bà để Tiêu Chiến ở trong phòng Nhất Bác''.

''Được lỗi của tôi hết, vậy thì ông về đây chúng ta ly hôn''.

Sau đó bà Vương tức giận cúp máy, rồi bà quăng luôn cả điện thoại xuống nhà.

[Bác Chiến]-Tiền Duyên - HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ