2.

9.3K 633 51
                                    

Đêm hôm đấy, Vương Nhất Bác cũng không làm gì Tiêu Chiến, chỉ bảo anh lên nằm cùng cậu rồi bắt anh gọi Nhất Bác ca ca một hồi. Dù gì cậu không phải kiểu người vừa gặp người khác lần đầu cảm thấy người ta thú vị thì có thể lăn giường được, phải làm quen với đối phương trước đã.

Trước khi đi ngủ, Vương Nhất Bác nhìn kỹ khuôn mặt Tiêu Chiến lần nữa, cậu đếm mấy nốt ruồi trên gương mặt của Tiêu Chiến, vui vẻ sờ lên nốt ruồi dưới môi anh còn đưa ngón tay nhếch môi trên của Tiêu Chiến lên để nhìn rõ hai răng cửa to phía trước, xong nhướng mày cảm thán bảo.

"Hoàn hảo".

Giọng Vương Nhất Bác thật sự rất thoã mãn.

Tiêu Chiến nghe vậy trong lòng bất giác rùng mình, anh bắt đầu cảm thấy người này có chút quái dị rồi, mày cũng tự nhiên cau lại.

Vương Nhất Bác nhìn thấy biểu cảm nghi hoặc của Tiêu Chiến liền cười nói.

"Anh biết chuyện một nghìn lẻ đêm chứ, kể cho tôi nghe một chút đi?". Cậu nghĩ rằng ít nhất cũng phải nói chuyện một lúc nữa cho đỡ nhạt.

Nhưng mà Tiêu Chiến lắc đầu, vì anh không nhớ, trong đầu anh hiện tại thật sự không nghĩ được cái gì nữa, đây không phải là căn phòng anh hay ngủ mỗi tối đối diện lại là người mới gặp lần đầu ... mọi thứ thật xa lạ.

Vương Nhất Bác thấy vậy gõ đầu, nam nhân tuy xinh đẹp nhưng lại rất nhàm chán, còn không muốn nói chuyện với cậu.

"Thôi ngủ đi vậy". Vương Nhất Bác cũng không quá miễn cưỡng, nói xong liền nằm xuống nhắm mắt lại.

Tiêu Chiến bổng cảm thấy dễ thở hơn, anh thở nhẹ một hơi dài rồi ngước nhìn trần nhà một lúc, sau đó anh cảm thấy tò mò, người này không tắt đèn đi sao?

Anh nhổm người dậy muốn tắt đèn thì Vương Nhất Bác bất chợt mở mắt.

"Không được tắt đèn, tôi không thích tắt đèn khi ngủ".

Vương Nhất Bác vừa nói vừa vỗ chổ bên cạnh cậu, muốn bảo Tiêu Chiến nằm xuống, xong cậu lại nhắm mắt, hôm nay Vương Nhất Bác phải dậy sớm đến công ty, tối lại có tiệc nên bây giờ rất buồn ngủ.

Tiêu Chiến thấy cậu nhắm mắt mới cẩn thận nằm xuống nhưng lại cách xa Vương Nhất Bác một khoảng lớn, giường này thực sự rất rộng, gối mà cậu đặt bên cạnh cho anh, Tiêu Chiến cũng không dám lấy kê, anh còn lấy tay cố nhích cái gối xuống giữa hai người để ngăn cách.

Vương Nhất Bác vẫn chưa ngủ được, cậu vẫn lắng nghe động tĩnh của Tiêu Chiến nên lúc cậu mở mắt ra thì thấy Tiêu Chiến đang nhắm mắt nằm sát mép giường, nếu mà anh trở mình một cái chắc hẳn sẽ rơi xuống dưới.

"Sợ tôi ăn thịt anh hả, dám nằm xa như vậy?". Giọng Vương Nhất Bác khó chịu.

Tiêu Chiến liền nhắm mắt giả điếc.

Vương Nhất Bác hít một hơi sâu cố nhịn nhưng rồi vẫn đẩy gối sang cho Tiêu Chiến, rồi cậu quay mặt sang bên kia tiếp tục ngủ.

Anh lúc ấy mới dám hé mắt ra, chờ một lúc liền vơ lấy gối.

Đến sáng hôm sau Vương Nhất Bác tỉnh dậy, đã thấy Tiêu Chiến đứng im như khúc tượng ở đầu giường rồi. Cậu vuốt tóc lên sau đó hỏi.

[Bác Chiến]-Tiền Duyên - HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ