5.

6.6K 474 14
                                    

Lý do Tiêu Chiến không cười nổi vì trong ngày sinh nhật của anh trước giờ toàn là chuyện buồn, không lần nào là thực sự vui vẻ, nên nghe đến chuyện này lại liên tưởng chuyện cũ.

Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, hiếm lắm cậu mới kể chuyện cười cho người khác nghe, mà người nghe lại có bộ dáng như này. Cậu sờ trán anh lần nữa, lại thấy hơi hấp hấp liền dí người xuống giường.

''Ngủ đi''.

Vương Nhất Bác nói xong cũng lên nằm bên cạnh, Tiêu Chiến nằm xuống nhưng không hề buồn ngủ chút nào, mắt anh vẫn mở trân trân nhìn trần nhà, anh lại nhớ đến mấy chuyện cũ trước kia.

Vương Nhất Bác quay sang, liền lấy tay bịt mắt Tiêu Chiến, giọng cậu khó chịu.

''Đã bảo ngủ, không được nghĩ linh tinh?''.

Tiêu Chiến nghe vậy chớp mắt nhắm lại, lông mi của anh cạ vào tay cậu chút nhột, thế là cậu liền bỏ tay khỏi mắt anh ra rồi ôm lấy cả người Tiêu Chiến vào lòng.

Tiêu Chiến bất ngờ, chưa kịp thích ứng thì Vương Nhất Bác lại lấy tay vỗ sau lưng anh, anh vừa ngạc nhiên vừa hồi hộp, tim vì thế cũng đập nhanh hơn.

Cả hai thân ảnh sát nhau như vậy, cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác có thể nghe rõ tiếng tim đập của đối phương.

Vương Nhất Bác cảm thấy không tồi, người trong lòng vừa mềm mại lại thơm mùi sữa tắm cậu thích nhất, nên ôm rất thích.

Cứ thế Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến một hồi liền ngủ.

Tiêu Chiến thì vẫn chưa ngủ được, anh nằm cứng ngắc không dám động đậy. Chưa bao giờ có người ôm anh ngủ như vậy, nên anh có chút xúc động. Anh càng nghĩ càng thấy rằng Vương Nhất Bác rất kỳ lạ, tính cách kỳ quái, nóng nảy, thẳng thắn, nghiêm khắc, nhưng có khi lại mềm mỏng, nhẹ nhàng ... bây giờ lại có chút ôn nhu như vậy, thật sự rất khó hiểu.

Anh cứ suy nghĩ mãi, đến tận gần sáng mới ngủ được, nên khi anh tỉnh dậy Vương Nhất Bác cũng đã đi rồi.

Tiêu Chiến cảm thấy trong người đã khoẻ, anh vệ sinh cá nhân xong tự hỏi hôm nay nên làm gì, ngày hôm qua anh vẫn chưa dám xuống nhà chào hỏi mọi người, dù sao thân phận ở đây của anh cũng quá khác biệt, anh vẫn không biết nên giới thiệu bản thân thế nào. Nhưng cứ ở lỳ trong phòng mãi cũng không được, nên đắn đo mãi Tiêu Chiến mới quyết định xuống nhà chào hỏi xem sao.

Nhưng cửa vừa mở Tiêu Chiến phát hiện, đã có người đang ở bên ngoài, là hai người phụ nữ trung niên.

Hai người phụ nữ kia cũng bất ngờ, tròn mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Tiêu Chiến một lượt từ đầu đến chân.

Bà Vương cảm thán, bộ dáng thật sự rất đẹp, người cao gầy, tóc đen gọn gàng, mắt sáng, quả thật không tồi.

''Cháu là Tiêu Chiến đúng không?''. Bà cười thân thiện chào hỏi trước.

Tiêu Chiến lập tức lễ phép gật đầu, ''Vâng ạ, cháu chào hai bác''.

''Đói bụng rồi đúng không, xuống dưới này ăn sáng nào?''. Bà Vương liền chủ động cầm tay anh kéo đi.

[Bác Chiến]-Tiền Duyên - HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ