Chương 15: Khóa

5.6K 285 7
                                    

Diệu Tổ cởi áo trên, lộ ngực ra. Hắn vắt khô quần áo, lau mặt cho cô.

Niệm Đệ ngăn tay hắn: “Trở về làm gì? Mưa lớn như vậy.”
Diệu Tổ cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô một chút, chụt một tiếng.

Cô lập tức buông lỏng tay.
“Em nhớ chị.” Hắn lau khô tay, chạm đến bả vai của cô, cảm giác ướt đẫm, “Có lạnh không?”

Sau một lúc lâu Niệm Đệ mới nói: “...Nguyện Đệ đã trở lại.”
Diệu Tổ gật đầu, sờ sờ tóc cô, hơi hơi ẩm ướt, có vẻ rất mượt: “Đừng để bị cảm. Em đi lấy quần áo thay.”

Cô đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không nhìn ra có chỗ nào bị thương mới buông lỏng: “Đã ăn cơm chưa?”

Diệu Tổ không nói chuyện. Đây ý là chưa ăn.

Cô đẩy hắn ra, ngồi xuống nhóm lửa.

Diệu Tổ xoa mông cô hai cái, sau đó đội mưa chạy đến phòng của mấy chị em, thay quần áo, sau đó lại cầm quần áo cùng khăn lông giấu trong lòng ngực, lại đội mưa chạy về, đưa cho Niệm Đệ: “Thay đi, em nhìn lửa cho.”

Ánh lửa trần bì, hơi hơi lay động.

Niệm Đệ đưa lưng về phía hắn, cởi quần áo trên người.
Sống lưng trắng giống như sữa bò, được một tầng ánh sáng bao trùm, vòng eo vẫn nhỏ như vậy, có thể làm hắn nhẹ nhàng ôm được. Diệu Tổ duỗi tay sờ, cô kéo tay hắn ra.

Diệu Tổ nghiêng đầu đi, sờ soạng đầu tóc ngắn ngủi một phen, chớp chớp mắt.

Cô thay quần áo xong liền xoay người lại, thấy Diệu Tổ ngồi xổm trước bếp lò, duỗi tay sờ trán hắn: “Phát sốt sao? Sao mặt hồng như vậy?”

Diệu Tổ thanh thanh yết hầu: “Không có.”

Niệm Đệ vẫn nấu canh gừng rót cho hắn uống hai chén, thấy trên trán hắn toát mồ hôi mới bỏ qua.

Diệu Tổ bưng chén mì ăn, ngón tay nóng đỏ lên, rũ mắt không nói lời nào.

Niệm Đệ nhìn hắn ăn, một lát sau, cô nhỏ giọng nói: “Trong trường học thế nào?”

Diệu Tổ nói: “Tốt.”

“Có được ăn no không?” Niệm Đệ hỏi tiếp.

“Có. Trường học có phát thẻ cơm, em được ăn miễn phí. Khảo sát được thành tích tốt, thầy giáo còn cho thêm tiền vào thẻ cơm của em.” Diệu Tổ nói với cô.

Niệm Đệ yên lòng. Thật ra cô không hiểu, nhưng lại có một trực giác là hắn ở bất kỳ nơi nào cũng đều có thể sống tốt hơn ở nhà cô.

Đầu óc hắn cũng tốt hơn cô.
Diệu Tổ ăn xong, móc ra một cái bao nilon. Bên trong có 500 đồng tiền.

“Em lấy ở đâu vậy.” Niệm Đệ đẩy tay hắn trở về, nhét vào trong túi hắn, “Tự minh cầm lấy!”

“Làm hộ bài tập, giảng bài cho bạn học. Đợi lát nữa đưa cho cha.” Diệu Tổ nói, “Đừng chọc ông ta, chờ em.”

Niệm Đệ nói: “Tự quản chính em đi, ăn đồ tốt một chút, đừng cho ông ta.”

Diệu Tổ nói: “Em đưa tiền cho ông ta thì sau này lúc một mình chị ở nhà liền chịu ít khổ hơn một chút. Ông ta nếu dám động tâm tư không tốt, chị liền nói, về sau em còn kiếm ra tiền, sẽ kiếm càng nhiều tiền. Để ông ta có hy vọng.”

(EDIT - HOÀN)CĂN NHI - TIỂU THANH ĐIỂMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ