A

1.5K 103 3
                                    

chiến tranh triều tiên năm 1950

" y tá, chỗ này quân ta bị thương !" chỉ huy quân y gọi

"vâng tôi ra ngay !" em vẫn gấp rút băng bó cho những chiến sĩ của quân mình

chiến tranh ròng rã mấy năm nay rồi, không biết bao giờ mới chấm dứt. 3 năm nay em lao như đạn bay ngoài chiến trường để chăm sóc, cấp cứu cho quân ta. chỉ vì sau thế chiến thứ hai, triều tiên chia cắt cùng sự tham lam của đế quốc nhật hoàng, nhân dân bán đảo triều tiên này lại phải nổi dậy. bắc triều tiên nổ súng khơi mào làm nhân dân nam triều tiên cũng đứng ngồi không yên. bố mẹ em cũng tham gia chiến trường, em vì thế cũng không yên lòng. 15 tuổi xung phong làm y tá quân y

cũng vì thế mà em gặp anh, tình đầu của em. sau hai năm vất vả chữa trị ngoài chiến trường, em gặp đại đội trưởng chỉ huy quân đội phía gimpo. nghe nói anh được quân đội mỹ đào tạo bài bản, khí phách hơn người, tuy mới 19 tuổi đã được phong làm đại đội trưởng, nhất định sẽ mang hoà bình lại cho bán đảo. kì thực ban đầu em chỉ mong bán đảo thống nhất, nhưng sau khi nghe chuyện nếu thống nhất hai miền, những binh sĩ bên miền nam triều tiên sẽ phải rút quân sang đế quốc mĩ để trốn lưu vong, nếu không nhà nước nhân dân triều tiên nhất định sẽ truy lùng họ để tử hình, tội phản quốc. trong một giây phút ích kỉ, em mong rằng hai miền đừng thống nhất để em bên anh

.

"đại đội trưởng lee, bên incheon cần tiếp viện 10 khẩu akm, nhưng bên ta cũng thiếu thốn, phải làm sao bây giờ ?" một binh sĩ liên lạc chạy đến báo cáo với anh

"tiếp viện cho họ 5 khẩu cùng 20 lựu đạn, ta sẽ xin tiếp viện ở tàu chính"

em vừa cấp cứu xong cho 18 binh sĩ, họ vừa có trận đánh giáp lá cà với bên bắc triều. hôm nay anh lại trực tiếp ra mặt trận, không biết có bị thương không nữa. em lo lắng nên mang hộp đồ dùng vào xem cho anh.

đến trước cửa lán trại, qua lớp lều rằn ri, em khẽ hỏi

"đại đội trưởng lee jeno, em vào được chứ ?"

"vào đi"

em mở lán ra đi vào trong, thấy anh ngồi ở trên sạp gỗ, mặt nhăn nhó có vẻ khó chịu, biết ngay anh bị thương mà

"ngài đừng gắng sức ra trận những lần đánh nhỏ như thế này, phải giữ sức để đến trận dứt điểm chứ"
em mở hộp đồ dùng ra lấy sẵn thuốc sát trùng

"trận đánh nào cũng phải thắng, ta phải trực tiếp ra, mới là người chỉ huy tốt"

"nhưng ngài bị thương nhiều thế này, em xót lắm" em lấy thuốc sát trùng bôi vào chỗ mu bàn tay rỉ máu của anh

"em theo ta trực tiếp ra chiến trường hơn một năm nay rồi, ta lo sẽ có ngày em ..."

"ngài đừng lo cho em, em chỉ ở căn cứ để chữa trị thôi, chứ ngày trước ở căn cứ bệnh viện quân y trên seoul, em còn phải lao trực tiếp ra chiến trường để cứu chiến sĩ mà" băng xong mu bàn tay của anh, em lại cẩn thận xem còn chỗ nào bị thương không

"giờ trận địa trên seoul bớt ác liệt rồi, hay em về trên sở chính, cho an toàn"

"ở bên ngài mới an toàn" em nhìn anh với ánh mắt yêu chiều "cởi áo ra em xem chỗ nào bị thương"

lee jeno quá đỗi hoàn hảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ