Đến khi Vương Nhất Bác thức dậy thì trời cũng đã sụp tối, cậu nặng nhọc mở mắt ra.Cảm giác mờ ảo vẫn không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.Cậu quơ tay cố gắng tìm Tiêu Chiến nước mắt lại một lần nữa không kiềm được mà tuôn rơi.Từ giờ cậu sẽ không thể nhìn thấy gì nữa, sẽ không được nhìn thấy thế giới tươi đẹp này, không thể nhìn thấy được đoạn đường đua lúc trước mà cậu từng rất yêu thích và cậu cũng không thể nhìn thấy Tiêu Chiến nữa.
Vương Nhất Bác khóc nức nở, giọng khàn khàn khẽ gọi :
"Chiến...Chiến ca..."
"Chiến ca...anh đâu rồi..."
"Chiến ca..."
Tiêu Chiến vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên giường khóc đến thương tâm đang gọi tên mình.Anh vội vàng bước đến nắm lấy tay cậu nhẹ giọng trấn an :
"Tiểu Bác ngoan anh ở đây, đừng sợ, đừng sợ"
"Chiến ca" Vương Nhất Bác như tìm được một cọng rơm cứu mạng, cậu vội vàng chụp lấy cánh tay anh nắm thật chặt.
Tiêu Chiến đau lòng nhìn Vương Nhất Bác.Rõ là chỉ mới vài ngày trước cậu còn cùng anh vui vẻ cười đùa.Cậu chỉ mới vui vẻ được vài ngày nay ông trời lại tước đi đôi mắt của cậu, tước đi nguồn ánh sáng của Vương Nhất Bác.Anh đau lòng ôm chặt cậu trong lòng, đôi mắt cũng đỏ hoe.Rốt cuộc Vương Nhất Bác đã phạm phải tội lỗi gì mà ông trời lại cướp đi quá nhiều thứ của cậu như thế.Cướp đi gia đình, cướp đi người mẹ thân yêu của cậu, bây giờ lại cướp đi cả đôi mắt của Vương Nhất Bác.
Anh nhẹ nhàng vỗ về Vương Nhất Bác, giọng ôn nhu nói :
"Tiểu Bác, em đừng sợ, đừng khóc nữa.Có anh ở đây rồi.Anh nhất định không rời bỏ em, nhất định sẽ không để em chịu thiệt thòi.Tiểu Bác đừng khóc nữa có được không, ngoan nào.Anh thương."
"Chiến ca, em không nhìn thấy nữa, em không thấy anh nữa rồi" Vương Nhất Bác vùi mặt vào lòng Tiêu Chiến nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cậu thật hối hận, cũng thật tiếc nuối.Hối hận vì bản thân không dành thật nhiều thời gian để ngắm nhìn gương mặt anh và cũng tiếc nuối vì không thể gặp được anh sớm hơn.Lúc trước khi biết bản thân sẽ không thể nhìn thấy gì nữa, Vương Nhất Bác có sợ nhưng nỗi sợ lúc đó lại không lớn như nỗi sợ của hiện tại.Sở dĩ nó không lớn vì khi đó cậu chỉ có một mình, một mình chống chọi với tất cả mọi thứ nhưng hiện tại cậu lại có Tiêu Chiến bên cạnh, cậu lại càng sợ hãi hơn.Sợ rằng người duy nhất bên cạnh mình cũng vì thấy cậu vô dụng khi mất đi đôi mắt mà bỏ rơi mình và cũng sợ bản thân mình sẽ trở thành gánh nặng về sau của anh.
"Không sao, em còn có anh.Anh đã hứa sẽ là đôi mắt của em.Lời Tiêu Chiến anh nói anh nhất định giữ lời.Em đừng khóc nữa ngoan nào khóc nhiều không tốt đâu." Tiêu Chiến nhẹ nhàng trấn an cậu.Anh biết nỗi sợ của Vương Nhất Bác không phải tự dưng mà có, chỉ vì cậu đã trải qua quá nhiều biến cố, chỉ vì bản thân cậu thiếu thốn tình thương từ gia đình nên Vương Nhất Bác mới từ từ hình thành một tính cách bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại là một bạn nhỏ luôn tự ti, sợ hãi cảm giác bị bỏ rơi.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Chiến Bác] ĐÔI MẮT
FanfictionTác giả : Starssk Nhân vật chính : Tiêu Chiến x Vương Nhất Bác Thể loại : fanfiction, chiến sơn vi vương, ngược, ngọt, HE, tổng tài ôn nhu công x cựu tay đua mô tô khiếm thị lạc quan thụ Cảnh báo : Đây là truyện Chiến Sơn Vi Vương_Mọi tình tiết tron...