Tôi với nhỏ Hiền là hàng xóm lâu năm rồi, gắn bó với nhau từ thuở mới lọt lòng đến giờ. Tính ra cũng ngộ, nhỏ sinh sau tôi có một tháng rưỡi, mà lùn hơn tôi cả khúc. Lâu lâu tôi còn hay chọc ghẹo nhỏ, rằng:
"Tao thấy đỉnh đầu mày rồi, gàu không, gội đầu chưa đó?"
Nhỏ đó sẽ ngại ngùng che cái đầu nó lại, còn đánh tôi một cái dọa nạt.
"Này bớt xạo đi con ki này, hôm qua mới gội."
"Mày gội rồi mà dơ vậy á? Mai này có cần tao tắm gội cho không?" Tôi đùa nó, chả hiểu thể quái nào mặt nó lại ửng đỏ lên, đạp chân tôi một phát rồi chạy biến về nhà.
Thế là nó giận tôi một tuần.
Sao vậy ta? Hồi xưa cởi chuồng tắm mưa không ngại, giờ bày đặc ra dáng vẻ thiếu nữ mới lớn đồ, ngại ngùng đồ, xùy.
Phải rồi, quên nói từ đầu, nhỏ đó, và tôi, năm nay 16 tuổi.
Đẹp phải không? Tuổi 16 là tuổi mà mấy em gái trổ mã, ý thức và cơ thể cũng tự phát triển mà không cần ai dạy bảo và thúc đẩy.
Ai cũng xinh tươi, ai cũng thơm tho, tôi thích mê.
Ý chết, nhìn lại bản thân mình, cũng ra dáng thiếu nữ lắm chứ, ngực đầy đặn, mông cong cong, tôi thích tôi rồi đó nha, người gì đẹp muốn xĩu.
Mà con Hiền nó còn đẹp hơn kìa, chả hiểu hồi nhỏ hay qua nhà nó ăn ké, mà chả được hưởng chất dinh dưỡng từ cơm gạo nhà nó tý nào. Nhỏ ăn cơm má nó nấu, tôi cũng ăn, mà mắt nó hai mí mắt tôi một mí, coi tức không?
Mắt nó tròn, sáng và long lanh mỗi khi nhìn tôi, mũi nhỏ hòa hợp với gương mặt tý nị của nó, cùng với đôi môi không son nhưng đỏ bóng, kết hợp lại thành một vẻ đẹp hoàn hảo tựa như mấy cô tiên hay mấy nàng công chúa không có thực vậy.
Mùa mưa trời mưa, mùa nắng trời nắng, thế mà da nó trắng sáng như ngọc trai vậy. Dù nắng có gắt, dù nó có bỏ quên cái áo khoác ở nhà, dù nó có làm rớt cái nón lá, da nó vẫn trắng trẻo mịn màng như vậy.
Ngực nó lớn, đối với cơ thể nhỏ bé của nó. Mỗi lần nó mặc áo sơ mi đi học, hai quả đồi đẫy đà căng tràn sau lớp vải khô. Tưởng chừng như nhỏ chỉ cần hít một hơi mạnh, hàng nút liền bung ra tất cả, giải thoát cho đôi gò bồng núc ních.
Không thể chối, tôi thích cặp ngực của nó, tôi muốn thử chạm đôi lần, nhưng nhỏ không cho, nó đánh tay tôi, còn chửi.
"Biến thái."
Phì, tôi thì chửi nó ích kỷ. Chạm vào tý xíu thôi mà, có gì ghê gớm đâu, ngực căng như vậy, trêu ngươi ai chứ?
Nó đi đứng cũng rất điệu, hai cái mông múp múp cứ đánh qua đánh lại. Lần này khác, tôi có vỗ mông nó mấy lần, với điều kiện là tôi cho nó vỗ lại.
Nhỏ dường như có thể đi thi hoa hậu, nhưng mà, trời không cho ai tất cả, nó chỉ cao gần m6.
Không sao, lùn lùn đáng yêu, lùn lùn dễ thương, đúng chứ? Có điều là mặt bạn phải đẹp. Như nhỏ Hiền.
Hôm nay tôi rủ nó cúp tiết.
Nhỏ chịu đi là một điều cực sốc, tôi sốc lận óc đây này, người chăm chỉ và nghiêm túc như nhỏ đó lại trốn học với tôi ư?
BẠN ĐANG ĐỌC
|seulrene| nhỏ hiền
FanfictionHiền quá ngại để nói, Kỳ quá ngu ngốc để hiểu. Và sau đây là câu chuyện dài đằng đẵng của Hiền đanh đá và Kỳ ngốc nghếch. NC-17 Truyện lấy bối cảnh Miền Tây Việt Nam những năm 90. Và có (rất) hơi hơi nhiều Bad Words. Thứ lỗi tui chửi tục quen mồm q...