Tôi tỉnh giấc là lúc nó rời vòng tay tôi, tôi hé mắt ra, thấy nó chạy về nhà. Cảm giác trống vắng làm tôi hơi tiếc nuối.
Tôi nằm im vờ như mình vẫn còn ngủ, mà đúng là tôi buồn ngủ thật. Đánh thêm một giấc nhỏ nữa, cho đến khi tôi thấy có ai đó lay lay cánh tay tôi.
Tôi hé mắt từ từ, quên đi ban nãy mình đã dậy một lần.
"Dậy ăn sáng, đi học." Nó nói vỏn vẻn năm chữ tròn vành rành mạch, nhưng nghe có uy vô cùng, tôi vội bật dậy, ngơ ngơ ngáo ngáo chạy ra đằng sau nhà, hốt lấy hốt để nước trong lu bằng hai tay tát vào mặt.
Đến lúc làm xong hết mọi việc và cả thay quần áo, tôi bước ra trước, thấy nó ngồi trên bàn cùng với hai tô cháo còn nghi ngút khói.
À, thì ra ban nãy nó về nhà nấu cháo sao? Cảm động quá trời quá đất.
Tôi ngoan ngoãn ngồi ăn hết, rồi chở nó đi học. Tôi định sáng nay nghỉ học để đi chăn vịt cho ông Tám Sú, kiếm chút tiền vặt. Mà con Hiền nó nhằn dữ quá, nên đành đi học với nó.
Nói gì chứ tôi không có hứng thú chuyện học hành, ba tôi ổng cũng không mong tôi thành công trên đường học vấn, vì ổng biết tôi óc trâu, có lên lớp đã là có cố gắng rồi. Thậm chí bây giờ tôi bảo không đi học nữa là ổng lôi tôi ra ruộng mà cày cấy với ổng liền đó.
Nhưng tôi vẫn đi học, bữa có bữa không, dù sao tôi cũng phải tốt nghiệp cấp 3, nếu không sẽ uổng tiền học phí 10 năm trời lắm.
Và đặc biệt là, con Hiền nó không cho tôi nghỉ học.
Có nói đi nói lại bao nhiêu lần thì tôi vẫn thấy con Hiền nó như mẹ tôi vậy, hoặc là chị tôi cũng được, suốt ngày cằn nhằn chuyện này chuyện nọ, rồi lại lên mặt dạy đời tôi biết bao lần. May cho nhỏ là nó học giỏi hơn tôi, lại có vẻ hiểu chuyện hơn tôi, nên tôi cũng chả cãi lời nó.
"A, bé Hiền đi học à em." Tôi đang bon bon trên đường, tám đủ thứ chuyện với con nhỏ ít nói này, đã có thằng óc chó nào đó chặn đầu xe tôi lại.
Xùy, tưởng thằng nào, hóa ra thằng con ông tổ trưởng, ổng lớn hơn con Hiền cả chục tuổi, mà gọi nhỏ là em, không thấy ngượng mỏ hả.
"Dạ em đi học." Tôi ngoái ra sau, thấy con Hiền nhìn ổng cười cười đáp lại.
Hừ, thân thiết quá ha?
"Anh sao giờ này còn ở đây, hôm nay không đi làm ạ?"
"À, anh đang trên đường đi đây, tình cờ gặp em."
Quả là kĩ năng nói xạo không ai bằng. Thằng cha này chạy việc vặt trên ủy ban xã, rõ là đường đi ngược lại với hướng này, mà còn có chuyện tình cờ gặp, tưởng tôi ngu đến tin à?
Lo mà đi làm đi, chứ thân làm cu li mà còn đến trễ sau sếp bị đuổi có bữa đó.
"Sắp trễ học." Tôi cộc lốc thông báo, dù cho tôi là đứa hay nghỉ học nhất.
"Dạ, xin phép anh em đi." Nó gật đầu chào ổng, rồi chẳng đợi ổng vẫy tay chào nó, tôi phóng xe đạp nhanh hết mức có thể, để ổng quê xệ với cái tay trong không khí đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
|seulrene| nhỏ hiền
FanficHiền quá ngại để nói, Kỳ quá ngu ngốc để hiểu. Và sau đây là câu chuyện dài đằng đẵng của Hiền đanh đá và Kỳ ngốc nghếch. NC-17 Truyện lấy bối cảnh Miền Tây Việt Nam những năm 90. Và có (rất) hơi hơi nhiều Bad Words. Thứ lỗi tui chửi tục quen mồm q...