"Hả?"
"Đi." Nó kéo tôi vào trong, chả cho tôi thời gian suy nghĩ.
Mắc cái màn vào cây đinh, nó quay lưng về phía tôi.
"Mày quay sang bên kia đi."
Chả biết nó ngại làm gì, giờ tôi có thấy cái gì đâu chứ, ngay cả con mắt sáng mà tôi thường gọi là viên ngọc quý cũng hòa vào màn đêm rồi.
Tuy thế tôi vẫn ngoan ngoan đứng ngược hướng lại, bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Buồng tắm chật hẹp, một người tắm đã bất tiện hết sức, giờ lại nhét hai người nữa, cũng may không có nóc, nếu không ngợp thở chết tôi rồi.
Nhưng mà, vẫn nóng lắm.
Hơi nóng chẳng bắt nguồn từ đâu, trải đều lên cả người tôi, đến vùng cổ, cưới cùng là hai bên má.
'Gì đây? Nóng đến mức đỏ mặt à?'
Ừa, có chết tôi cũng không thừa nhận là vì ngại nên đỏ mặt đâu, có chết cũng không.
Con Hiền trông an ổn lắm, nó cứ lặng thinh mà kỳ cọ, thỉnh thoảng da thịt chúng tôi chạm vào nhau, thỉnh thoảng cả hai cùng giành gáo nước.
Các bạn biết cảm giác khi chạm vào lửa mà đúng không? Cái phản xạ không điều kiện gì đấy. Nó đó, mỗi lần chúng tôi vô tình đụng nhau, hoặc là nó cố tình (tôi chắc cỡ 90%), là tôi rụt lại như cái phản xạ không điều kiện, rất nhanh, chính xác, và ít tiêu tốn năng lượng.
Nhưng mọi thứ vẫn ổn thôi, trừ việc tôi càng ngày càng nóng. Ừ và nó có nghĩa là tôi càng ngày nóng nực và cảm nhận mọi thứ thật nóng bỏng, tôi đang nói cái mẹ gì vậy trời.
'Mây nhiều như vậy thì mưa đi, dập tắt cơn nóng này đi, làm ơn.'
Tôi mắng thầm ông trời, và dĩ nhiên ổng sẽ đéo cho tôi toại nguyện đâu.
"Kỳ."
Tôi thầm rủa, nó không cần kêu tên tôi rõ ràng như vậy khi tôi đang trong trạng thái ngại ngùng đâu.
"Hửm?" Hy vọng nó không phát hiện một nét không tự nhiên nào đó trong tông giọng này, tôi đang cố hết sức ra vẻ đây.
"Chà lưng giúp tao với."
'Tao biết là mày có thể tự làm mà, sao hôm nay lại nhờ tao chứ, đừng đối xử với tao như vậy mà, tao yếu tim đó.'
"Nhanh lên, Sáp Kỳ."
'Khốn nạn thật, mày giết tao luôn đi.'
Tôi quay lưng lại, lấy cái khăn ướt lau lên lưng nó qua loa, dù cho tôi chẳng thể thấy gì ngoài một màu đen huyền bí, tầm mắt vẫn lịch thiệp dời sang một bên khác.
"Mạnh lên một tý."
"Ừ ừ tao biết rồi."
Thôi thì quyết tâm vậy.
Tay trái vịn đôi vai nhỏ, tay phải tăng lực mạnh hơn nữa, nhưng ở mức vừa phải. Tấm lưng trắng trẻo này mà hằn những vệt đỏ tôi sẽ xót chết mất.
Cảm giác này thật tuyệt, khi đôi bàn tay tôi vụng về chạm vào da thịt mềm mại của nó.
Cái vai gầy quá rồi, đụng vào toàn thấy xương. Bàn tay mon men bắp tay xoa nắn, hazzzzz, ở đây cũng không thịt thà gì. Cái eo này sao mà nhỏ như vậy, như cái xác khô ấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
|seulrene| nhỏ hiền
Fiksi PenggemarHiền quá ngại để nói, Kỳ quá ngu ngốc để hiểu. Và sau đây là câu chuyện dài đằng đẵng của Hiền đanh đá và Kỳ ngốc nghếch. NC-17 Truyện lấy bối cảnh Miền Tây Việt Nam những năm 90. Và có (rất) hơi hơi nhiều Bad Words. Thứ lỗi tui chửi tục quen mồm q...