Tống Lam ngồi một bên cầm chén trà, lặng thin không nói. Y sầu não nhìn cục bông to bự trên giường. Tiết Dương sau khi nghe một từ "phải" của Tống Lam, hắn chỉ hừ một tiếng rồi chui vô đống mền làm tổ luôn. Làm cho y ngồi đây bận lòng vô cùng. Y không chắc hắn cảm thấy thế nào khi nghe được câu trả lời.
Không biết có buồn không ?
Dù sao bây giờ Tiết Dương mới mười sáu tuổi, đang trong tuổi mới lớn a. Mặc dù hắn là trọng sinh, nhưng xét theo lý thuyết và hiện tại nhìn vào, Tiết Dương cũng chỉ mười sáu tuổi thôi ! Mà ở tuổi này thì sẽ nhạy cảm lắm.
Nghĩ đến việc mình đường đường là Ngạo Tuyết Lăng Sương lẫy lừng, lại làm một thiếu niên mười sáu tuổi đau lòng đến khóc luôn. Người ngoài chắc cũng không tưởng tượng nổi.
Tiết Dương trùm mền kín mít đến không lọt được thứ gì ra, khiến Tống Lam càng thêm lo lắng vì không thấy sắc mặt của hắn thế nào.
Tống Lam hít một hơi, cứng nhắc tiến lại giường ngồi xuống. Tay nắm lấy nguyên đống mền gối của người kia từ từ gỡ ra.
Tiết Dương thấy Tống Lam ngồi gần mình, vẻ mặt ghét bỏ lườm y :
- Ngươi muốn làm gì !?
- Ta không nói chuyện với cái mền. - Tống Lam đều đều giọng. Y bình thản dùng sức, siết chặt cái mền trong tay, kéo ra. Không cho người kia có cơ hội che mặt nữa.
- Ta chẳng có gì để nói với ngươi hết. Cút ra ngoài! - Tiết Dương đá chân một cái, nhưng cũng bị Tống Lam bắt được.
Y quấn đống mền bông vào chân hắn, đè chặt xuống. Một phần là muốn chân người kia không bị tay mình nắm đau.
Tống Lam nhìn hắn chăm chăm, đanh giọng :
- Ta có chuyện để nói với ngươi. Đừng nháo nữa.
- hừ...
Tiết Dương nghe giọng y nghiêm túc như vậy, tay chân cũng không vùng vằng chống cự. Hắn nằm yên ở đó quay phắc mặt đi, như muốn thể hiện rằng ta không quan tâm gì hết. Ngươi nói là chuyện của ngươi, ta không nghe là chuyện của ta vậy.
Lão tử nhắc thêm lần nữa. Ta có Hiểu đạo trưởng bảo kê !
- Chuyện đầu tiên, ta từ bỏ ý định muốn giết ngươi, cho ngươi cơ hội cuối cùng.
- ha, ngươi chơi trò đuổi bắt này chán rồi ?
Tiết Dương nhếch môi giễu cợt, nhìn y trào phúng cười. Cho ta cơ hội ? Ngươi đề cao bản thân quá đấy. Lão tử không cần ai cho cơ hội hết, nhất là tên đen xì Tống Lam này !
Tống Lam trầm ngâm nhìn Tiết Dương. Sắc mặt y không biểu cảm gì, nhìn sâu vào mắt người kia :
- ừ, ta chán rồi.
Tiết Dương bị y nhìn đến nóng mặt, khó chịu đưa mắt sang chỗ khác. Lòng ngực đập thình thịch từng tiếng.
Ánh mắt đó có ý gì chứ, đang khinh thường hắn sao ? Lòng Tiết Dương rối rắm, là rối bởi cái nhìn của Tống Lam. Nó cứ mờ ám khó nói, mà Tiết Dương lại không giỏi suy đoán mấy thứ "mờ ám". Vả lại, tên này cứ nhìn chằm chằm như vậy thấy sợ thật đó !
BẠN ĐANG ĐỌC
Tống Tiết || Trọng Sinh... Yêu Ngươi Lần Nữa
Fanfiction" Ta không màng đời trước ngươi làm bao chuyện ác. Chỉ cần hiện tại ngươi chấp thuận, Tống Tử Sâm ta nguyện bảo hộ ngươi cả đời. Giữ ngươi bên mình, không rời xa nữa. Cũng là tránh ngươi sanh sự giết người, chỉ an phận ở bên ta... yêu ta. Mỗi ngày...