Hong SeoJun cúi đầu im lặng ăn điểm tâm nhẹ, một vài miếng táo hay một quả cam, trải qua chuyện vừa rồi không ai còn tâm trạng để nuốt bất cứ thứ đồ ăn gì nữa, y liếc mắt nhìn xung quanh, có người vô lực ngồi dựa vào tường, có một vài phụ nữ đã khóc nấc lên, một số còn lại ánh mắt đờ đẫn nhìn không thấy tiêu cự, hiển nhiên bị chuyện lúc nãy dọa không nhẹ. Kim Yuri bây giờ đã tỉnh táo, ôm chặt tay của Oh Jisung, thân mình có xu hướng dựa sát vào người hắn, sau khi biết được tình hình hiện tại, không khỏi có chút hoảng hốt:
-Con người không phải là không được giết sao? Sao lại không có thông báo gì vậy?
Hong SeoJun ném một ánh mắt khinh thường qua cho cô ta, đúng là đàn bà ngu ngốc. Oh Jisung cũng nhìn ra thái độ của y, bất đắc dĩ thở dài:
-Bọn họ là tự rơi vào bẫy mà chết, không phải bị giết.
Kim Yuri như hiểu ra, liền ngậm miệng lại, đúng là không thể có chuyện bọn họ tự đập đầu vào tường chết thì đè trách nhiệm lên người sói được, nhưng là...như vậy chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao? Hong SeoJun còn đang suy nghĩ về vấn đề này "sói chỉ cần thiết kế bẫy để con người rơi vào, vừa giết được con người, vừa không bị khởi tố, cái này cần phải đề phòng", thì một thân ảnh bên cạnh kéo ghế ra, ngồi xuống, y nhìn qua thì thấy Go HaJoon, thái độ của hắn vẫn lười nhác như mọi khi nhưng trong mắt lóe ra tia ngoan độc hiếm thấy. Hong SeoJun rùng mình, cũng không có lòng dũng cảm hi sinh quên mình mà hỏi ra, y vẫn còn trẻ, vẫn còn muốn sống bình yên a~.
...
Ami nhắm mắt, cẩn thận nghe ngóng xung quanh, gần đây không hề có bất kì tiếng động gì, xem ra là không có ai cả. Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, hành lang vẫn mang theo mùi ẩm mốc, cảm giác âm u vây quanh làm cô thở dài, lúc đóng cánh cửa lại nhìn thấy hàng loạt vết cào trên đó, nhưng không có bất kì một vết máu nào. Ami nheo mắt lại, hắn lau đi vết máu sao? Tại sao chứ nhỉ? Rãnh rỗi sinh nông nỗi à?
Cẩn thận dò xét phía trước, chắc hẳn không có ai mới chậm rãi tiến tới, một trận gió nhẹ xen lẫn với hơi thở ấm nóng, Ami cả kinh, nhanh chóng quay người lại, một bàn tay rắn chắc bịt miệng cô lại, cô nhanh chóng thúc khủy tay về phía sau lại bị một cánh tay khác chặn, Ami còn đang giãy dụa lại nghe một thanh âm quen thuộc:
-Đừng đánh nữa. Tôi sẽ thả cô ra.
Nam HanMin?Ami nghe lời, đình chỉ động tác, hắn thực sự buông tay để ở trên người cô xuống, cô quay người lại đối mặt với hắn, Nam HanMin nhìn cô cười ấm áp tựa như gió xuân:
-Chúng ta là đồng loại.
Này soái ca à, anh không thể uyển chuyển câu chữ một chút được không, chẳng hạn như... chúng ta là "đồng đội"! Đừng có đánh đồng thứ biến thái bẩm sinh, tố chất tâm lí vặn vẹo ăn sâu vào máu như anh với tôi được không?
-Tôi biết!
Ami bình tĩnh trả lời, quả nhiên hắn là sói, xem ra ước mơ làm thủy thủ mặt trăng của cô không thành rồi!!!
Nam HanMin thấy cô không có gì ngạc nhiên thì mỉm cười, không nói không rằng kéo tay cô đi, Ami giật mình nhưng cũng không có hất tay hắn ra, thử xem hắn muốn làm cái gì. Hắn kéo cô tới căn phòng mà đích thân cô đã giăng bẫy, thấy hai cái xác không toàn vẹn nằm ngổn ngang trên đất, Ami lẳng lặng đi vào trong, gỡ bỏ cái bẫy bằng dây cước kia, cái này đã bị người khác phát hiện không thể dùng một chiêu hai lần được, sau khi thu thập thỏa đáng, mắt cũng không thèm liếc đến hai cái xác kia, đi về phía Nam HanMin. Hắn nhìn cô đầy hứng thú:
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] {CHUYỂN VER} PARK JIMIN♡ SAO LẠI LÀ NỮ PHỤ?
FanfictionTác giả: Tịch Lãnh Vô Thường Thể loại: Nữ phụ, nữ cường, xuyên sách, hắc đạo, sủng, 1 chọi 1 Nguồn: @DuoSoulker Văn án: Đang yên đang lành đột nhiên xuyên không? sao cô chấp nhận nổi đây ? Cái gì ? Xuyên thành nữ phụ ngực to não tàn ? Hảo, hảo bà...