Nằm tận cùng phía sau bệnh viện rộng lớn là một khuôn viên nhỏ của các loài hoa cư ngụ . Hòa cùng tiếng róc rách của nước chảy ở một đài phun nước gần đó , nơi đây như một khu rừng thu nhỏ tọa lạc giữa thành phố ầm ĩ , xa hoa .
Rất nhiều rất nhiều sắc màu hòa trộn tạo nên vẻ thiên nhiên của khuôn viên này . Màu đỏ rực rỡ của các cánh hoa hồng luôn nổi bật trong các loài hoa , trắng tinh khiết của hoa lài với hương thơm ngát , xanh lam êm dịu của cây cối và bãi cỏ tươi mát nơi đây , tất nhiên cũng không nên không kể đến thứ màu trầm tư mơ mộng của tulip gần kề . Tất cả tuy đều mang vẻ khác biệt nhưng đặt gần kể lại là bức vẽ hoàn hảo nhất . Nhưng có lẽ , vẫn còn một thứ màu tại nơi , vẫn không thể hòa nhập được vào bức tranh hoàn mỹ đó , bởi vẻ ngoài của mình....
Cách xa những dãy hoa mọc gần kề nhau , là một bãi hoa cúc vàng nở rộ tung bay trong gió . Chúng mọc lên rất đều đặn, theo từng nhúm nhỏ nhưng tại tách biệt so với các họ loài hoa khác . Có phải vì thứ màu vàng này đã trở nên dư thừa hơn hết bởi nhiều màu khác ?
Đáp án có lẽ không phải vậy....
Thật chất thứ hoa cúc vàng này vì mang màu sắc quá tươi rói , quá nóng rực nên dù chỉ đứng một mình nhưng lại chiếm hết mọi ánh nhìn . Nói cách khác , không cần phải hòa nhập vào các thứ màu kia , màu vàng vẫn có thể tỏa sáng dù chỉ là đơn độc .
Ánh mắt nhìn xuống các nhúm hoa vẫn đung đưa vì chút gió lướt qua . Thứ màu mang sự nóng bức , ấm áp của hoa cúc là thứ đang bao trùm lấy con ngươi đen huyền của cậu . Thịch thịch , thịch thịch , lại nữa , thứ âm thanh đó lại đang đập ngay bên phía trái lồng ngực Can . Cái cảm giác như lúc cậu nhìn lên phía trần nhà ở căn phòng bệnh đó lại đến , nhưng lần này lại mạnh mẽ và vang dội hơn .
Là gì vậy ? Thứ màu này rốt cuộc có chuyện gì vậy ? Thứ sắc màu nó là gì mà lại khiến tim cậu như có phần bóp thét rồi lại nở rộ ra ? Một dòng mạch gì đó ụp đến đại não và sức nóng lan tỏa ra khắp cơ thể ? Đây là cảm giác gì ? Từ lâu nó có tồn tại trong cơ thể cậu sao ?
"...."
Đặt bàn tay kia lên phía có thứ đang đập rộn ràng , nhắm mắt lại cảm nhận thứ âm thanh lạ cứ đang tiếp diễn . Ấm áp... sao ? Đây là thứ khiến mọi con người dù là lòng dạ sắc đá nhất vẫn phải nguôi ngoai chịu thua ?
" Không có... "
Không có , không cảm nhận thấy , không nhìn được . Nhưng tại sao riêng với Can , khi cậu nghĩ đến rất nhiều rất nhiều những hình ảnh kí ức chính bản thân nở rộ nụ cười ùa về , cái cảm giác nóng rực khiến con tim đang đập liên hồi không thể phát đi tốc độ ban nãy được nữa mà chỉ lẳng lặng , lẳng lặng chậm đi nhiều nhịp .
" Can ! "
Âm thanh trong trẻo của cậu trai từ xa vọng đến , trước khi Pete chạy đến phía Can đôi bàn tay đang bóp lấy thứ bên trái của lồng ngực đã được đặt xuống tự lúc nào .
" Thì ra là cậu ở đây , tớ còn tưởng cậu đi đâu mất rồi "
"..."
Một vài giọt mồ hôi lăn xuống khóm cổ trắng nõn của Pete cho thấy thành quả của một cuộc vận động cơ thể vừa xong . Vừa bước ra khỏi phòng khám của bác sĩ , người cậu ban nãy vừa căn dặn chờ đợi cậu bỗng chốc biến mất từ bao giờ. Chạy vội đến khắp các cửa phòng khác , băng qua hàng người đang đi lại , ra khỏi nơi kín cổng cao tường kia , dần dần suy đoán rồi tìm đến nơi này .
![](https://img.wattpad.com/cover/233816529-288-k232805.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[TinCan] Amnesic
Short StoryKhông biết từ bao giờ , các mãnh kí ức đối với cậu là một thứ gì đó xa xỉ , khó khăn . " Cậu... đã từng gặp ai trước khi gặp tai nạn không ? " " Tôi... Tôi gặp... Tôi không nhớ " Yahh ~ Lại là tui nè ~ Chào mừng mọi người đến với bộ fic thứ hai...