Chương 9: Ngày 20 Tháng 11 Năm 1932

663 96 0
                                    

La bàn vận mệnh không nhúng tay vào, nghĩa là nó thấy hành động này sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của lịch sử. Như vậy không ngăn cản cậu nhận nuôi Tom, có phải là do nó cho rằng… bất luận có được nhận nuôi hay không, đứa bé tóc đen mắt đen kia, chung quy vẫn sẽ trở thành Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mà ai cũng sợ hãi.

Harry ngồi trước lò sưởi âm tường, dùng cây kềm sắt nhỏ dài xếp một cái bếp bên trên ngọn lửa thang đang cháy trong lò.

Bọn họ hiện đang ở một căn phòng nơi ngoại ô Luân Đôn. Bên ngoài phòng còn có một tấm bảng ghi rõ tên chủ nhân – Harry Potter.

Đôi song sinh Weasley tuy hay đùa, nhưng làm việc rất hiệu suất. Chỉ trong vòng mười ngày, bọn họ đã tạo ra được một tấm thẻ ID giả có thể vượt qua kiểm tra, còn thêm hẳn một xấp tấm check (séc) có đóng dấu, đủ cho Harry mua một căn nhà.

Hai đứa nhóc sớm ngủ rồi. Cả căn nhà lớn có vẻ trống rỗng tĩnh mịch.

Harry cầm hộp dây chuyền Slytherin, trên lớp kim loại bóng loáng ánh lên bóng lửa cháy bập bùng, khiến Harry nhìn đến nhập thần/

Mảnh hồn trong hộp dây chuyền tuyệt đối không vô duyên vô cớ bị tiêu hủy, câu trả lời cho việc này, chắc chắn ở Tom.

Harry thở dài, cất hộp dây chuyền rỗng đi, tay xoa xoa huyệt Thái Dương. Quả nhiên những vấn đề cao thâm thế này vẫn nên giao cho Hermione nghiên cứu thì hơn.

Cậu nhìn tia lửa đỏ cuối cùng biến mất dần dưới lớp than đen trong lò sưởi âm tường, đứng lên khỏi ghế, lê đôi chân đau nhức thong thả về phòng.

Cho dù chiếc giường có mềm mại đến đâu cũng không thể xua đi sự uể oải nơi cậu.

Harry không đeo kính, trần nhà trong bóng tối biến hóa thành những hình bóng mờ nhạt, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào nó.

Một cảm giác mệt mỏi chưa từng có ập đến, tựa như cậu đang đứng giữa một mê cung rộng lớn, lớn hơn cả mê cung trong cuộc tranh tài giành Chiếc cốc lửa , bao la mờ mịt, đầy những thứ thần bí. Cậu chạy lung tung trong mê cung, không có đồng bạn, không có chỗ dựa, không có người để tâm sự, thậm chí không biết có thoát ra được hay không. Mà càng khiến cậu sợ hãi, là la bàn vận mệnh luôn đứng sau màn quan sát từ trên cao.

Cậu thuận lợi nhận nuôi Tom, không bị thứ gì cản trở. La bàn vận mệnh đâu? Không có bất cứ phản ứng nào.

Harry nằm trên giường, mãi không cách nào yên tâm được. Suy đoán trong đầu càng ngày càng nhiều, mịt mờ đến mức cậu không dám nghĩ đến nó.

Hermione từng nói, la bàn vận mệnh không nhúng tay vào, nghĩa là nó thấy hành động này sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của lịch sử. Như vậy không ngăn cản cậu nhận nuôi Tom, có phải là do nó cho rằng… bất luận có được nhận nuôi hay không, đứa bé tóc đen mắt đen kia, chung quy vẫn sẽ trở thành Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mà ai cũng sợ hãi.

[HP][ Tomhar/ Volhar ] 47 Ngày Thay đổi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ