Tác giả là một con bồ câu, thả một chương xuống sau đó ku ku ku bay đi mất~
=====================
Một buổi sáng đẹp trời, nắng vàng ươm phủ lên những tán cây xanh mơn mởn, người người qua lại ríu rít đầy náo nhiệt.
Hôm nay quả thật là một ngày tuyệt đẹp,........... nếu nội dung nói chuyện nó không phải là như vầy :")
"Học Trụ đại nhân!"
"Học Trụ đại nhân, buổi sáng tốt lành~"
"Học Trụ đại nhân tiếp theo chúng ta đi đâu vậy........."
"Học Trụ đại nhân, Chủ Công nhắn ngài rằng đừng nên cố gắng quá sức, bệnh cũ tái phát thì không tốt."
"Học Trụ đại nhân, Hoa.... à, là Kanae đại nhân hẹn ngài kiểm tra sức khỏe vào tuần tới."
Học Trụ đại nhân........
Học Trụ đại........
Học Trụ.......
Học........
Học cái con khỉ á học!!!!!
Nakira: (T▽T)
Cô sai rồi, đặt tên thật sự là cần tài năng thiên bẩm, bốc bậy là mai sau chỉ có thể khóc một dòng sông!
Cô thật sự là sai rồi!! Vậy nên có thể làm ơn đừng nhắc tới chữ "học" trước mặt cô nữa được không???!!!
Nakira cho dù trong lòng có rít gào như thế nào thì bên ngoài vẫn phải mỉm cười như gió xuân tháng 3.
"Hôm nay..... " Nakira vừa định bảo rằng sẽ đi tới địa điểm khác thì hệ thống đột nhiên bật dậy.
<Người chơi, góc trái của màn hình kìa>
Nakira nghi hoặc, vừa nhìn sang thì một chấm đỏ to bằng cả một lóng tay đập vào mắt cô. Khu vực mà cái thứ này đang ở là một nhà dân bình thường, trông có vẻ như là trú ẩn tạm thời qua buổi sáng.
Lời tới đầu lưỡi bỗng dưng bị nuốt ngược trở lại, Nakira cười nhẹ nhìn mọi người một vòng "Mấy ngày gần đây mọi người vất vả rồi, hôm nay có lễ hội, vậy thì coi như là một ngày nghỉ đi."
Ẩn nghe thấy vậy tuy không hiểu trời đất trăng sao gì nhưng nó cũng không gây trở ngại cho họ vỗ ngực thở phào rồi tận hưởng kỳ nghỉ quý giá từ trên trời rơi xuống này.
Đám người nhanh chóng tản ra, để lại Nakira đứng ngẩn người trên hành lang thương lượng với hệ thống.
"Bây giờ ra tay hay tối nay ra tay?"
<Hiện tại có thể thử đi qua bên đó tuần tra 1 chút, nhưng ta không đảm bảo người chơi có thể tìm được hắn>
"Nói đến, cái chấm này là nhân vật máu mặt nào thế?
<Là Thượng Huyền Tứ>
Nakira vốn đang đứng dựa cột lại suýt chút nữa trực tiếp té lộn nhào xuống đất cảm nhận hương vị của đất mẹ.
"...... Thống ca, khách mời này coi bộ hơi bị lớn rồi đó." Nakira đau đớn ôm lấy tim mình, tỏ vẻ không hề muốn hồi ức lại môn tâm lý học của Thượng Huyền Nhị.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kimetsu no Yaiba] Học tập khiến ta vui sướng
DiversosNakira thân từng là học sinh tốt, 12 năm liên tục cầm bằng cháu ngoan Bác Hồ, lần đầu tiên tự hỏi...... Là thế giới phát rồ vẫn là vách tường thứ nguyên mất nhân tính. Hỏi một câu: Vừa xoay người đi ra khỏi phòng tắm, chân chỉ mang một đôi dép tổ on...