Đủ nắng thì hoa sẽ nở,Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy...
.
Đã ba ngày kể từ khi Sakura hạ gục Danzou.
Sakura giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng hét của Hidan. Cô mơ màng nhìn quanh rồi nhận ra Deidara đã đi mất rồi. Sakura ra khỏi phòng với hy vọng nhận được một tin nhắn nào đó. Nhưng không, cô chỉ nhìn thấy Hidan và Kakuzu đang loay hoay làm gì đó trong bếp.
-Chào?
Kakuzu quay lại, đôi đồng tử xanh ngọc bích ánh lên tia sang sáng, ngay sau đó tối lại như lúc ban đầu.
-Chào!
-Ah, Hai Lưng! Đến đây, ông già chết tiệt này cùng ta đã nấu món này cho cô đó!
Hidan nắm tay Sakura rồi ấn cô ngồi xuống ghế. Hắn bưng ra một tô cháo thơm phưng phức đang bốc khói nghi ngút đặt xuống bàn.
-Không...mọi người không cần chăm sóc cho tôi đâu...
Sakura cười khổ, đôi mắt híp lại thành vòng cung xinh xắn.
-Ăn đi, ta chắc chắn nó sẽ rất ngon!
-Không phải là tôi nói nó không ngon, mà là...
Sakura chưa nói xong thì một thứ gì đó gai gai chạm vào cổ cô, cảm giác nhồn nhột khi có hơi thở phà vào tai, Kakuzu thì thầm:
-Quan tâm là không sai, mau ăn đi Hoa anh đào.
Thứ gai gai trên cổ cô hóa ra là một sợi chỉ, Sakura không mấy sợ hãi nhưng cũng ngoan ngoãn cầm muỗng và bắt đầu ăn.
Zetsu từ dưới đất ngoi lên dười bàn ăn, thì thầm đủ cho Sakura nghe thấy về chuyện hẹn lát nữa gặp, sau đó lặn xuống như chưa hề có chuyện gì.
. . .
Sasori chán nản dựa đầu vào cửa sổ, đôi đồng tử nâu đen nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Trời hôm nay xanh trong nhưng đầu hắn cứ u ám là như thế nào ấy nhỉ? Deidara đẩy cửa bước vào, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ hớn hở vì một việc gì đó mà chỉ anh mới biết:
-Danna, tình báo từ căn cứ số hai: Sakura hiện tại sẽ ở đó đến khi hoàn toàn bình phục. Không cần lo đâu nhỉ?
Sasori liếc xéo Deidara, dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
-Ngươi đến gặp cô ta rồi sao?
Deidara nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, rồi nhớ lại khoảnh khắc được ngậm lấy đôi môi ngọt ngào đó.
-Không, tôi đâu có rảnh để đến gặp con nhóc đó.
Nói xong, Deidara ra khỏi phòng Sasori trước khi hắn lôi ra mấy bình độc cực mạnh để hạ chết anh.
Itachi thong thả nhắm mắt dựa lưng vào tường, anh mỉm cười khi đột nhiên nhìn thấy hình ảnh của Hoa anh đào trong tâm trí. Rồi kí ức những lần cô đè anh ra mà chữa bệnh dù anh từ chối đây đẩy.
Có lần anh lỡ miệng nói cô ấy là phiền phức, sau đó là những ngày ăn ngủ không ngon khi liên tục chạm phải ánh mắt hiền từ mà nguy hiểm của cô. Sakura chỉ cư xử như ngày thường, nhưng mỗi lần trả lời hoặc hỏi ai đó một câu, luôn luôn có từ ngữ "Itachi" được nhấn mạnh như "Đúng không Itachi?" "Anh cũng nghĩ thế phải không Itachi?"... đến mức Deidara và Kisame phải tới hỏi chuyện anh. Sau đấy là những lần anh phát hiện ra trong đồ ăn có thuốc độc (mặc dù nó không đến mức gây chết người), những lần không ngủ được vì mùi xạ hương mạnh đến mức không thở nổi, những lần Sakura gọi tên anh với một giọng điệu nhẹ nhàng đến sợ hãi,...
BẠN ĐANG ĐỌC
| Naruto | Haruno Sakura - Gia Đình
FanfictionBookcover Edit by: @mes_croyances | @Teamcucda Author: p'ierr Summary: Hoa anh đào rơi Và họ đã bắt trượt nó.. "Chết...liệu có đáng hay không...?" "Haruno Sakura, cảm ơn vì đã đến đây!" "Các người chỉ khiến tôi thêm đau khổ!!" "Từ bỏ đi, tôi sẽ khôn...