Chương 7: Con mèo thứ tư

751 108 33
                                        

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Ngư hung dữ như vậy, tuy đánh Bạch Lạc Lạc xong nàng rất thích, nhưng cũng chột dạ muốn chết.

Nhìn Bạch Lạc Lạc tựa hồ bị chuyện gì đó bám trụ, không rảnh tìm nàng gây phiền toái, đám người máy kia giống như cũng chỉ có công năng tìm kiếm, nàng mới đẩy xe trở về nhà Ngưu thẩm.

Bởi vì chiến tranh, tường đổ khắp nơi, mặt đường đầy vụn đá lởm chởm, xóc nảy.

Hạ Ngư sợ động đến vết thương của mèo nhỏ, ngẫm nghĩ, liền dùng yêu lực của mình nâng xe lên.

Nhìn như đang đẩy xe, kỳ thật bánh xe cũng không động, nhẹ nhàng trượt qua mặt đường gồ ghề.

Tuy rằng làm vậy có điểm hao phí yêu lực, nhưng Hạ Ngư tuyệt không để ý.

Vi Nhi Pháp không ngốc, tuy nguyên lực còn chưa khôi phục, nhưng nàng có thể cảm giác được, tiểu cô nương một đường đẩy xe nhẹ nhàng.

Làm kẻ đầu sỏ gây tội tạo ra chiến trường thành hoang, không ai rõ hơn nàng sự hoang vắng và xóc nảy của mảnh đất này. Nhưng nàng nằm trong không gian nho nhỏ rẻ tiền, chỉ có tác dụng điều tiết độ ấm của xe đẩy lại không cảm giác được chút xóc nảy nào.

Như thể người đẩy xe sợ ảnh hưởng tới nàng, thật cẩn thận tìm đường, bảo hộ nàng, bảo hộ một con tạp chủng mà chỉ cần tồn tại là bị ghét bỏ.

Trong lúc nhất thời, tâm tình Vi Nhi Pháp có chút phức tạp.

Hạ Ngư không biết con mèo nhỏ đang nằm trong xe đẩy vẽ ra tuồng kịch kinh thiên động địa cảm động gì trong đầu, nàng chỉ thầm nghĩ mau lên về tới nhà, không cần bị phiền toái níu chân, sau đó nghĩ biện pháp tìm đồ cho mèo ăn một chút, rồi tìm bác sĩ.

Đến nhà Ngưu thẩm, nàng mở xe đẩy ra.

Con mèo nhỏ trong xe ngẩng đầu lên, nàng đối diện với đôi kim đồng của nó.

Đôi kim đồng của mèo nhỏ to mà mĩ lệ, giống hoàng kim chảy xuôi, đôi mắt to bởi vì thấy ánh sáng mà chậm rãi thu nhỏ lại thành một đường kẻ, tựa như gân lá mùa thu, vẽ ra hoa văn say lòng người.

Chỉ nhìn thôi trái tim Hạ Ngư đã muốn tan chảy. Nhưng nhìn đến vết thương trên người nó, nghĩ tới đoạn phim khi nó bị hành hạ, trái tim Hạ Ngư nhói lên, mũi chua xót, hốc mắt lại đỏ.

Hành hạ mèo đều là kẻ xấu xa!!

Mèo nhỏ tựa hồ không chịu nổi ánh mắt nàng, chậm rãi đem đầu đặt lên miếng vải trắng, không nhìn nàng nữa.

Lỗ tai lặng lẽ khẽ run.

Vi Nhi Pháp thầm nghĩ, nữ hài hai mắt hồng hồng, như muốn khóc.

......Vết thương ở trên người mình, nàng khóc gì chứ. Vừa rồi đối diện với con trâu béo kia, không phải hung dữ lắm sao.

Vi Nhi Pháp nghĩ vậy, dư quang nơi khoé mắt lại vụng trộm nhìn mặt người kia, lại nhịn không được nghĩ.

Nhìn nàng, thực nhu thuận. Nữ hài tử nhu thuận đáng yêu như thế......dĩ nhiên cũng sẽ cãi nhau với người khác.

Còn khóc......

Vi Nhi Pháp suy nghĩ lung tung, nói không chừng tiểu nha đầu kia nói lẫy đầu trâu mộng đó là vì họ vốn có thù. Nhưng nàng rất nhanh phủ định suy đoán này. Tiểu cô nương căn bản không quen biết đầu trâu đó.

[BHTT - Edit] Sủng ái nơi đầu quả tim của miêu Đại Thống Lĩnh - Sở Thất MặcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ