Chap 30: Một kẻ hèn nhát

9 0 0
                                    

Tôi gọi cho Lisa và cho cô biết chuyện đã xảy ra, cô bảo sẽ đến gặp tôi. Chúng tôi ngồi trên ghế băng gần ga tàu điện ngầm Yayasun. Trời như sắp mưa, không khí trở lên mát mẻ và Lisa bảo mình đang bị cảm lạnh. Tôi bảo tôi không về nhà với Doyeon là vì tôi với cô ta đã có ràng buộc. Sự thực thì tôi bắt đầu thấy tiếc vì cam kết với Lisa. Tôi không muốn bị ràng buộc, Lisa không hiểu cái lô gích của tôi, cho rằng tôi không biết đến tình yêu thực sự. Nhưng với tôi, tự do là điều quan trọng, chẳng thế nào khước từ và bỏ qua. Con người sinh ra đã tự do. Tôi không biết đã ai đã đặt cái tư tưởng đó vào đầu tôi, nhưng nó hợp với tôi dù chẳng biết diễn đạt thành lời. Tôi chỉ có thể diễn tả thế nào là một sự kìm nén.

"Hồi còn nhỏ, ấn tượng của tôi về bầu trời trắng nhợt là những gì tôi còn nhớ được. Tôi muốn nói lúc tôi gần bốn tuổi, bấy giờ còn rất nhỏ, còn chưa đến trường. Buổi chiều, bố mẹ đi ngủ một giấc và mặc cho tôi chơi một mình ở phòng bên. Tôi ghét những buổi chiều như thế, ngột ngạt như trong địa ngục, xung quanh là tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gù của chim câu, căn phòng ẩm ướt tối tăm gợi cảm giác lạnh lẽo, tuyệt vọng, và đơn điệu. Vào lúc đó tôi còn chưa biết gì về cái chết, tất cả những gì tôi cảm thấy là sự ngột ngạt."

Mọi người cùng lao về một hướng, giống như thủy triều, họ chạy cho kịp chuyến tàu điện cuối cùng. Lisa, bằng cái giọng để lộ vẻ xúc động, bảo tôi, "Lúc bấy giờ thì, một bát mì ăn liền là ngon nhất, cộng với chai nước ngọt giá năm mươi xu."

Sự nhẹ nhàng của tuổi thơ cô khiến tôi cảm động. Tôi vòng tay ôm lấy Lisa. "Tôi sẽ không làm gì ngốc nghếch với ai nữa."

Cô ra về, hài lòng.

Tôi tới làm phóng viên cho một tạp chí thời trang. Một tạp chí mới đang chuẩn bị ra số đầu tiên, chưa bán ngoài sạp. Tạp chí tên là Gen X. Họ tới tìm tôi, bảo rằng họ thích bài viết của tôi. Cái hôm đi cùng Lisa tới tòa soạn tạp chí, tôi mặc áo màu xanh bó sát người, váy ngắn màu đỏ cùng đôi giày thể thao màu hồng. "Trông em cứ như học sinh tiểu học. Jennie của chúng ta còn trẻ quá," cô A tổng biên tập nói vẻ ghen tị.

Người đầu tiên tôi gặp là Lộ Dịch, một biên tập viên trạc tuổi tôi. Cô này thường tới họp định kỳ vào sáng thứ hai, trong bộ váy hồng thanh lịch làm hồng đôi má và khiến cô trở nên quyến rũ không tả nổi. Bộ áo đó quá rực rỡ với tôi, nhưng rất hợp với cô và tôi đoán rằng cô có cái gu đắt tiền hơn tôi. Cô đang viết một cuốn sách, dự định xuất bản trong vài tháng tới.

"Hai người đẹp đôi thật," cô ta bảo với Lisa và tôi. "Tôi thích cả hai."

Tòa soạn nằm trong Quận Gongsan. Tôi không phải đến đó hàng ngày, người ta chỉ yêu cầu một tuần ba lần.

Khi Lisa ở trường, chúng tôi nói chuyện qua điện thọai vào buổi trưa, gần như hàng ngày, rồi tôi đợi bên ngoài trường cô vào buổi chiều để cùng tha thẩn ở một khu mua sắm nào đó. Chủ nhiệm lớp cậu là thầy dạy Hóa. Lisa nói ông là một người khổ sở.

Tôi không thích đường phố ồn ào quanh ngôi trường của Lisa, nhưng lại thích đám cây cối và những tòa nhà ở đó. Không khí có vẻ mát mẻ, dễ chịu. Vào lúc hoàng hôn có đám người ra phố bán báo; những cái giọng nhẹ nhõm của họ vang lên, từ "Báo đêm đây!" cho đến "Tâm điểm đây!" Tôi thường bắt chước cái giọng của họ: "Tâm điểm đây!"

Búp Bê Seoul ( Jennie)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ