Chương 8: Rung động

484 60 0
                                    

Chương 8:

"Ai rung động với ai?"

---------------------

"Có chút đáng yêu...."

Trời càng lúc càng lạnh cùng với sương đêm bắt đầu lơ lửng vươn lại, nhưng Est hoàn toàn không thấy lạnh.

Thật sự không hề lạnh!

Hiện tại, cậu chỉ thấy nóng thôi à, gương mặt và hai gò má nóng như có cục lửa áp vào. Cũng còn may bây giờ là buổi đêm, Meen ở đối diện không thấy mặt cậu, nếu là buổi sáng có lẽ sẽ chui đầu xuống đất từ đời nào rồi.

"Anh..."

Yết hầu Est nâng lên thả xuống theo nhịp, "...nói cái gì thế.."

Lần đầu tiên? Chắc chắn là lần đầu tiên ngoại trừ ba mẹ khen cậu đáng yêu, cơ mà kể từ khi cậu lớn lên những lời nói bảo cậu đáng yêu không còn nữa.

Bạn bè và thầy cô luôn truyền miệng nhau khi nói về Est là cậu sinh viên dễ gần, rất từ tốn dễ mến. Và chốt lại chính là rất được lòng của mọi người.

Meen bó gối trên ghế đá nghe rõ từng âm thanh đợt gió chạy ngang tai mình, cái hơi lạnh sương xuống làm hắn rít lên khe khẽ.

"Thật mà, tôi thấy cậu gần gũi cũng rất dễ nói chuyện."

Như một làn nước mát thanh lọc đơn thuần, không biết làm việc xấu.

Mỗi ngày lại mỗi ngày, dòng nước mát kia từng chút chạy vào tâm trí hắn, dòng chảy trong vắt vừa ấm áp lại vừa như mưa rào tưới mát cây gầy héo hon là hắn.

Hắn bỗng thích cái cảm giác nói chuyện với cậu, thích mỗi ngày gặp cậu sinh viên chạy đôn chạy đáo vì trễ giờ thi, từng cái thứ nhỏ nhặt vặt vãnh trên người cậu nhóc ấy lại vừa vặn ở trong mắt hắn.

Ở bên kia lạnh ngắt như tờ, Meen còn chưa quay đầu nhìn bên vai trái đã nặng thêm một chút.

Hắn nhìn sang vai, cái đầu nhỏ nhẹ tựa vào hõm cổ hắn nhịp thở đều đều.

Khi nãy Est bảo thầm trong bụng, phải thức an ủi chủ nhà, ngồi một chút nghe những lời tâm sự của chủ nhà sau đó gật gà gật gù hai mắt nhíu lại.

Và cậu chiều theo sóng não của mình, đói là phải ăn mệt là phải ngủ.

Meen bật cười khóe miệng nhếch lên đến mang tai, đúng là ngốc thật mà.

Hắn nhẹ đẩy đầu Est ra, luồn tay ra sau gáy và dưới đầu gối nhấc cậu lên.

Đặt Est xuống giường, Meen bỗng nhiên  có hứng thú ngắm gương mặt này.

Cái nét mặt bình yên gió lặng dưới ánh sáng thâm tình và du đãng của trăng càng như không có điều gì phiền muộn, thật yên tĩnh lặng lẽ.

Meen giật mình nảy người ra xa, trong mắt hiện rõ sự bàng hoàng.

Hắn đang làm cái gì vậy trời?

Hắn xém chút nữa...

Đã hôn người ta.

"Mình điên rồi."

[MeenEst] Tình Đầu Cách Một Tầng LầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ