Chương 13: Ngại ngùng

351 42 0
                                    

Chương 13: Chút ngại ngùng nhỏ nhoi.

"Sao mặt anh đỏ vậy?"

"Chắc...chắc là do ảnh hưởng chung với cậu rồi."

"..nhưng không sao đâu, tôi thích."

-------------------------------

Est rụt người lại đồng tử di chuyển né tránh ánh mắt bỗng trở nên tình thật tình của Meen.

Trong một chốc ấy, cậu lại nhớ đến dáng vẻ ban sáng hắn đứng trên hàng ghế cao tít tắp hét to gọi tên cậu. Ở đó, Meen như được ánh nắng ưu ái chiếu vào người sáng bừng, ánh mắt hắn cong cong nét cười. Rồi cậu biết, trong mắt Meen khi ấy chỉ có mỗi hình ảnh cậu, khoảng cách của cậu và hắn được kéo lại gần nhau không có kẽ hở dù cách nhau hàng trăm người qua lại đằng trước.

Bây giờ đối diện với hắn ở cự li gần, Est như bị cướp mất hồn xoay mòng mòng trong mớ suy nghĩ của bản thân.

Muỗng cháo đưa tới bên miệng, Meen vừa cười vừa dỗ dành:

"Anh bạn nhỏ, cậu đừng nhìn nữa mau ăn cháo đi." Meen thu muỗng cháo về thổi vài lần lại đưa đến, "Mau ah ~~"

Est bật cười, cháo thơm ngon nhanh chóng lọt vào đầu lưỡi đi xuống dạ dày.

Meen không giỏi nấu ăn đâu mấy món ăn hắn biết nấu thì chắc chắn người khác cũng biết, vì vậy cháo thơm ngon như này là cháo ăn liền.

Vì cơn sốt đeo bám, Est ăn chậm rì rì cả người nhức mỏi ngay cả tay cầm cũng lười đưa lên, Meen nhìn anh bạn nhỏ này, ngày thường tuy không chạy nhảy tới lui nhưng cả người vẫn luôn tỏa ra nhiệt huyết tuổi trẻ dồi dào, bây giờ ngọn lửa bị gió lạnh hiu hắt thổi tắt chỉ còn cậu nhóc Est ỉu xìu như cọng bún.

Meen buông chén cháo xuống, dưới đáy vẫn còn chưa ăn hết nhưng Est kiên quyết lắc đầu nói nhạt miệng ăn không vô.

Sau đó hắn lấy thuốc đã chuẩn bị đổ vào lòng bàn tay Est nhẹ nhàng bảo:

"Uống đi, thuốc đắng thì uống từng viên cũng được."

Cậu che miệng ho, "Tôi không phải con nít đâu."

Thuốc cùng nước ấm hòa lẫn, không có vị ngon ngọt gì Est nhắm mắt dựa vào thành giường cúi người ho khan. Meen lại tiến sát tới vòng tay vỗ nhẹ lưng cậu:

"Không ho, không ho nữa."

Est khi bệnh ốm yếu, hồi sau Meen ấn cậu nằm xuống giường vuốt nhẹ sống lưng, tiếng ho thưa dần Est như bị say sóng dập diều đánh ngất. Meen thấy cậu ngủ ngon thì len lén ra ngoài chuẩn bị dọn dẹp lại nhà, từ lúc về tới giờ chỉ chăm Est mà quên béng.

Ngoài cổng nhà có âm thanh rì rào kêu tên hắn.

"U là trời sao đấy?"

Plan đứng trợn mắt ngoài cổng nhà Meen, tỉnh rụi chỉ chỉ Mean nói: "Tao mượn chai nước mắm, kho cá mà thằng này nó quên mua."

Meen tức cười đứng khoanh tay nhìn chòng chọc cặp đôi dã chiến này: "Không! Lần trước anh mượn chai dầu ăn chưa trả đó."

[MeenEst] Tình Đầu Cách Một Tầng LầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ