Chương 11: Anh ngồi ở đâu vậy?

397 52 4
                                    

Chương 11:

"Anh ngồi ở đâu vậy?"

"Tôi ngồi ở chỗ có thể nhìn thấy cậu rõ nhất."

---------------------

"Tôi sẽ đi mà..." Meen kéo tấm vé về phía mình, gấp đôi lại bỏ vào bóp. "Yên tâm, tôi cũng muốn xem thử..."

Meen chống cằm nhìn cậu: "Cậu bơi như thế nào."

Est bỗng dưng đỏ mặt, hai gò má như hai hòn lửa cháy rực, từ trước đến giờ người cậu gặp qua cũng không có ai như Meen.

Hắn thẳng thắn, vừa có chút vô ý lại như có mục tiêu trong lời nói, hoặc đôi lúc chính là thật thật giả giả.

"Ah...anh nhìn tôi chăm chú như thế...."

Meen xấu hổ buông ánh mắt, "Oh thất lễ quá."

Giọng nói hắn nhẹ bâng, trong câu từ cũng rất có thành ý chẳng nghe ra gì để bắt bẻ.

Est cười cười rồi cúi đầu.

.
.
.

Ngày hội thao tới gần, Est không ở nhà, thường xuyên ra ngoài luyện tập, một hai ngày đầu dần dần Meen lại bắt đầu không quen.

Mỗi tối hắn lại nhận được tin từ Est, nói là không cần đợi cửa và chăm sóc hoàng thượng nhà cậu giúp.

Meen chống cằm, cảm giác cô đơn tuổi già bỗng kéo tới.

Hắn nằm sấp trên sô pha đếm đếm, Est dọn đến đây đã được hơn một tháng rồi căn nhà này lúc trước hắn bỏ bê đi đi về về đếm trên đầu ngón tay, bây giờ tuần suất mở cửa nhà nhiều hơn đồ đạc chuyển đến cũng lấp đầy khoảng trống trong nhà.

Haizz sao lại bận tâm nhiều quá vậy chứ...

'Lạch...cạch...'

Tiếng tra ổ khóa lách ca lách cách vang lên, Meen lật người ngó ra, hai mắt bỗng sáng lên chạy ra.

Est ôm balo tóc mái còn ướt ngẩng mặt cười:

"Tôi về rồi."

Meen cầm lấy đồ cho cậu né người cho cậu bước vào còn tiện tay đóng cửa lại.

"Hôm nay về sớm à?"

Est đem đồ dơ bỏ vào sọt sau đó ra sô pha ngồi xuống:

"Ngày mốt là thi, tập bữa giờ cũng nhiều rồi nên đội trưởng cho chúng tôi nghỉ một ngày xả hơi."

Meen ồ lên rót nước lọc đưa tới, mấy ngày không gặp í nhỉ, lúc hắn đi làm thì Est lại đi sớm hơn, hai người chênh lệch thời gian, nhìn Est lại gầy hơn chút xíu.

Thật muốn gương mặt kia có chút thịt, xương gò má cũng muốn lộ ra luôn.

Mèo nhỏ đi loanh quanh dưới Est meo meo giơ hai chân vịn lên đùi cậu, Meen nhìn nó vội bế nó lên người mình nhỏ giọng kêu:

"Chủ mày mệt lắm đó, ngồi yên đi tí tao đi mua đồ ăn ngon cho ăn."

Dan lười nhác lại kêu lên một tiếng, không lâu sau thì nằm nhoài ra ngủ vắt vẻo trên chân Meen.

[MeenEst] Tình Đầu Cách Một Tầng LầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ