Chương 5: "Đú đởn"

515 56 0
                                    

Chương 5: My Pet chất lượng cao!!

"Do nó thấy anh đẹp trai lai láng nên mới đú đởn nịnh bợ thôi."

---------------------

Qua bao ngày tháng ở chung nhà nhưng cách một tầng lầu, có lúc Meen sẽ về nhà sớm và rảnh rỗi sẽ nổi hứng tốt bụng nấu một bữa cơm cho cậu bé sinh viên Est và cả hai ăn cùng nhau, và có những ngày sáng tối không ai gặp ai.

Mọi thứ vẫn diễn ra rất rất bình thường, như nhà của MeanPlan luôn luôn nhộn nhịp với các màn rap battle từ Plan và bạn trai. Hay như nhà của thằng Jump một năm mười hai tháng luôn qua nhà người ta ăn ké không thiếu một bữa, và nhà của hắn vẫn êm đềm không chút gợn sóng.

Thấp thoáng, đến một ngày mà không ai muốn nhắc đến.

Tiền nhà!!!

Ngày hôm ấy, một ngày bình thường đẹp trời, không trăng không sao, không bão bùng không ngập lụt, Meen ngồi ngay ngắn ở nhà nhâm nhi tách trà.

Ôi cái cảm giác này, Meen hít hà rồi ngả người ra sau:

"Là hương vị của sự tự do không bị đống giấy tờ kia nhấn chìm."

Và đặt biệt!! Điều cần nói lại nghìn lần, đó là thu tiền nhà.

Hắn ngồi trên sô pha xem tin tức, gần nửa tiếng sau bên ngoài liền có tiếng mở cổng.

Meen ngó đầu ra ngoài, thấy Est đang cắm cúi loay hoay làm gì đó hồi lâu mới bước vào nhà, nét mặt vẫn là hiền lành như cục đất như thế.

"Tôi đi ra ngoài lấy đồ, í quên nữa."

Est ngồi xuống lấy trong ba lô một phong thư rồi nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Meen, cười nhẹ:

"Tôi trả tiền nhà ạ. Cảm ơn anh đã lấy giá sinh viên mềm cho tôi."

Ôi vì sao nhìn mặt không chút đau xót gì thế kia?

Bạn muốn nghe chăng?

Thật ra Est muốn bảo, tuy rằng là lấy giá sinh viên nhưng thật ra là còn thấp hơn nhiều, cho nên cậu cũng rất nhiệt tình trả tiền. 

Đưa tiền xong, Meen cũng ừ ừ sau đó lại nhìn tới vẻ mặt Est đang có hơi e dè muốn nói gì đó lại thôi.

Sau đó không đợi hắn lên tiếng, Est đã nói:

"Cái này, tôi muốn hỏi một chút."

"Cậu cứ hỏi đi."

Est mím môi, hai mắt đảo qua lại, Meen liền nhanh chóng nhíu mày thắc mắc.

Ủa bộ âm mưu gì ư?

Est ngẩng mặt lên, dè dặt hỏi Meen:

"Anh có thích thú cưng không?"

Meen hửm một cái, "Tôi hả?" Hắn im lặng ngẫm nghĩ một chút. "Tôi thì cũng bình thường thôi, mà sao cậu hỏi thế?"

Est bỗng chốc gượng gạo gãi đầu, chẳng giấu diếm gì mà nói:

"Chả là, ở nhà ba mẹ tôi có nuôi một con mèo mà bây giờ hai người đi du lịch một chuyến xa không thể mang theo nó được nên muốn nhờ...tôi chăm sóc." Càng nói âm giọng Est càng bé lại, ngón tay căng thẳng bấu vào vạt áo nhìn hắn.

[MeenEst] Tình Đầu Cách Một Tầng LầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ