"Ủa, Đới Manh tỷ, hôm nay chị cũng ngủ ở đây sao?" - Hứa Giai Kỳ vừa mới đi chơi với ai kìa về, bước chân vào phòng, hai tay cầm hai túi hoa quả, không quên mở miệng hỏi cô.
Cô thì ngồi ở trên giường của Dụ Ngôn, có hơi ngại ngùng mà ho khan một tiếng, rồi cuối cùng cũng chỉ "ừm" cho có lệ. Chẳng lẽ lại nói thẳng ra là cô muốn ngủ ở đây sao? Ừ, cứ cho là vậy đi, nhưng mà...như thế thì có cái gì đó không đúng....
"Chị ấy bảo phòng chị ấy hình như có người vào, cảm thấy không an toàn."
Dụ Ngôn đi từ trong phòng tắm ra, tay vừa cầm khăn lau khô mái đầu ướt sũng vừa đưa mắt cẩn thận quan sát nét mặt của người đang ngồi trên giường mình. Giai Kỳ đứng một bên nghe vậy liền trợn tròn mắt, ngạc nhiên:
"Có người lén vào phòng của chị thật sao?"
Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu.
"Chị ấy cũng không chắc, chỉ là cảm giác thế thôi. " - Phù, may mà nàng nói giúp.
"Nếu vậy thì mấy ngày này chị tạm thời cứ ở đây đi, em rất hoan nghênh."
Hứa Giai Kỳ hí hửng, vừa nói vừa cười cười đưa ra lời mời, không để ý đến khuôn mặt đen như đít nồi của cô bạn cách đó không xa. Nàng thật ra không phải là không muốn cô ở đây đâu, mà nói muốn cũng không đúng, cảm thấy rất rối. Chỉ là thấy cô ở đây, nàng sẽ có chút khó xử.
"Tiểu Kỳ, ai cho cậu quyền đó thế hả?!"
"Nhưng mà..."
"Thôi được rồi, ngủ đi!!!" - Dụ Ngôn có đôi chút gắt lên, như cáu giận mà đem tay mình nhanh chóng tắt luôn đèn trong phòng, mở tủ lấy "bụp" một cái thành thạo mà lấy cái chăn cùng màn còn mới, bây giờ chỉ còn mỗi ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ màu cam còn có thể chiếu sáng một góc phòng nho nhỏ. Hứa Giai Kỳ thấy vậy cũng biết ý, không nói gì thêm mà đem mình chui vào chăn ấm ngủ.
Còn Đới Manh thì vẫn ngồi im một chỗ không biết làm gì, vốn khi nãy, nghe ngữ điệu của nàng nói với Giai Kỳ như vậy, cô có đôi chút lo lắng. Cô sợ nàng lại giận cô.
"Chị mau nằm xuống ngủ đi, em sẽ nằm dưới đất." - Nàng lên tiếng yêu cầu.
"Em...em ngủ dưới đất không sợ lạnh sao?"
"Không."
"Em vẫn có thể lên giường nằm cùng chị mà..."
Động tác lật chăn của nàng trong phút chốc dừng lại, cả hai đều nhất thời câm nín. Thật hối hận a, cô không hiểu tại sao mình lại thốt ra mấy lời này. Nhanh chóng điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, cô bổ sung thêm một câu:
"Dưới đó dù gì vẫn lạnh hơn trên đây, em lên đây nằm...không phải là tốt hơn sao?"
Nhận ra thái độ của mình khi nãy có hơi kì quặc, nàng bất giác đưa tay lên gãi gãi đầu, chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, thu hồi chăn màn mình vừa tốn công bày ra, cất vào trong tủ. Đứng trước giường, nàng cảm thấy có hơi ngượng, nhưng vẫn là lên đó nằm xuống cạnh cô.
Trên giường bây giờ có chút (rất) chật chội, vì nó chỉ là giường cho một người nằm, mà họ lại nằm hai người như vậy, nên có vẻ rất bất tiện. Khẽ nhích người dịch ra xa một chút, Dụ Ngôn quay lưng về phía cô, cố trấn an bản thân mà đi ngủ. Đới Manh ở bên cạnh cũng không tốt hơn là bao, hơi ấm của nàng tiếp xúc với cô khiến cô cảm thấy rất hồi hộp, tim cứ đập "thình thịch" liên hồi, đưa tay phải lên chạm vào nơi ngực trái của mình, cô thật muốn biết xem rốt cuộc mình là có loại tình cảm gì với nàng
BẠN ĐANG ĐỌC
|Độc Gia Đới Ngôn| Shortfic - Đếm Ngược (Cover)
FanfictionFic gốc: Shortfic - Đếm ngược (Sooshu) Tác giả: @kieuanh0097 Link truyện: https://www.wattpad.com/story/214099897-shortfic-%C4%91%E1%BA%BFm-ng%C6%B0%E1%BB%A3c-sooshu Lưu ý: Kết truyện sẽ là SE nên là ai ko thích thì clickback Đã được...