Phần 1: Gặp gỡ

234 17 0
                                    

Hôm nay lại là một ngày nắng ấm bao phủ, một tiết trời rất thích hợp để bắt đầu một chuyện gì đó tốt đẹp. Nhưng đối với Dụ Ngôn thì không hề như vậy. Bước chân vào cổng trường đại học Bắc Kinh, đối với nàng chỉ toàn là chán ghét. Nàng bị ba mẹ ép vào đây, nàng bị ba mẹ vùi dập ước mơ của mình, bắt vào cái nơi quái quỷ này, chỉ vì muốn nàng lên tiếp quản tập đoàn của gia tộc. Nàng muốn làm một ca sĩ, nàng muốn là một người bình thường, nàng muốn sống một cuộc sống riêng không vướng bận, nhưng xem ra ước nguyện của nàng đã bị chính người thân của mình dập tắt. Mà nói người thân cũng không đúng, vì trong cái nhà này, mỗi người sống chỉ vì tiền tài danh lợi, một chữ "hạnh phúc gia đình" hay "tình cảm cha con, mẹ con,..." chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Dụ Ngôn

"Tiểu Ngôn à, có lẽ nên vui vẻ một chút đi." - Một tiếng nói phát ra từ sau lưng nàng. Hứa Giai Kỳ - người bạn thân duy nhất của Dụ Nhị tiểu thư. Dù nói là bạn thân, nhưng hoàn cảnh của hai người lại hoàn toàn trái ngược. Dụ Ngôn xuất thân trong một gia đình danh giá, một dòng tộc nổi tiếng, còn Hứa Giai Kỳ lại là con của một gia đình nông dân nơi ngoại ô thành phố, quanh năm suốt tháng làm nghề trồng trọt, tiền lương mỗi ngày cũng chỉ bằng một phần nhỏ nhà Dụ Ngôn. Tuy nhiên, họ không phải vì thế mà xảy ra xích mích, ngược lại còn rất thân thiết, cũng đã như vậy được 7 năm

Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu vào nhau, Dụ Ngôn xuất thần quay mặt lại, giọng chán nản: "Cậu không thể hiểu cảm giác của mình, Tiểu Kỳ a!", nói rồi lại quay lên, xem ra vẫn còn rất khó chịu

Hứa Giai Kỳ thấy bạn thân như vậy, liền cười xòa lấy một cái, hí hửng chạy lên đứng chắn trước mặt Dụ Ngôn, ánh mắt gian xảo: "Ầy, Tiểu Ngôn! Nơi đây cũng đâu phải tệ lắm, đúng không? Cậu nhìn xem, mấy người xung quanh đang tụ vào nhìn chúng ta cảm thán kìa, cậu không thấy phấn khích sao?"

Dụ Ngôn đưa mắt nhìn quanh, quả thật không phải là có 'mấy người' đang nhìn họ, mà rất rất đông là đằng khác. Cả nam lẫn nữ, nhưng chủ yếu vẫn là nam. Tự nghĩ thầm, bản thân nàng nhìn hoàn hảo đến mức này?

"Ồ...! Xem ra có thể tạm chấp nhận được"

Thấy cô bạn trước mặt cứ đứng đó cười cười, Giai Kỳ liền xấu xa đi đến, vỗ vào vai Dụ Ngôn lấy "bốp" một cái, đôi lông mày nhấc nhấc lên, vô cùng đểu giả

"Hey, người chị em thiện lành của tôi ơi, có phải là cảm thấy thích nơi này rồi không? Hí hí!!!"

Nàng lườm nó một cái, không buồn nói gì thêm, trực tiếp làm lơ Giai Kỳ mà tiến thẳng về phía bảng thông báo xem lớp và kí túc xá của mình. Đang đi, bỗng một con người hậu đậu nào đó từ đâu xuất hiện, tay cầm cốc cà phê đâm thẳng vào người cô, cái áo sơ mi trắng mới toanh trên người Dụ Ngôn trong phút chốc nhuốm màu nâu đậm

"Này! Cô có mắt không đấy hả?" - Dụ Ngôn có chút gắt lên, tâm tình vốn vừa được cứu vớt chút ít nay lại đen hoàn đen như cũ. Người vừa làm đổ cà phê kia có chút sợ hãi mà giật lùi lại, cái áo thun sáng màu cô ấy mặc cũng ướt đẫm cà phê, mặt cúi gằm, cả người run lập cập. Thấy tình hình có chút không ổn, Hứa Giai Kỳ từ phía sau chạy ra, nhanh chóng khuyên nhủ bạn thân hạ cơn tức giận, ánh mắt ái ngại nhìn người đang đứng im phía trước

|Độc Gia Đới Ngôn| Shortfic - Đếm Ngược (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ