Phần 4: Sing my song, my dream

45 10 0
                                    

Dụ Ngôn cùng Hứa Giai Kỳ lặng lẽ mà đi vào một cánh đồng cỏ, đi lên đến trên đỉnh, nơi một tấm bia được đặt cô đơn giữa không gian rộng lớn. Nhẹ nhàng đặt một bó hoa xuống bên cạnh ngôi mộ, xung quanh đã được cắt tỉa sạch sẽ, chắc hẳn hàng ngày vẫn có người đến quét dọn. Trên mặt bia mộ, những dòng chữ nhỏ ngay hàng thẳng lối được in một cách rõ ràng, đẹp đẽ. Dụ Ngôn đưa một tay xuống, khẽ chạm vào mặt chữ.

Dụ Hạ Ân

17-10-1992

6-1-2012

Nàng đứng nghiêm trang trước ngôi mộ của chị mình, hai tay đan vào nhau, đôi mắt mang một tia bi thương cùng hối hận. Hứa Giai Kỳ đứng một bên chỉ còn biết đặt tay lên vai nàng mà an ủi, trong lòng vẫn không khỏi tiếc thương cho một con người quá xuất sắc.

"Chị, em - Dụ Ngôn đến thăm chị đây."

"..."

"Hạ Ân tỷ à, em...bây giờ em ngay cả hát cũng không dám nữa rồi." - Giọng nàng nghẹn lại.

"Em sợ, có người sẽ vì những ước mơ viển vông của em mà đi mãi... Giống chị vậy. Chị có biết chị quan trọng với em đến nhường nào không?..."

Nàng thở dài một hơi, mắt cố mở để ngăn không cho giọt lệ chảy xuống.

Phải, chính Dụ Ngôn đã giết chị gái mình, chính ước mơ của nàng đã tàn nhẫn giết chết người chị yêu thương nhất mình nhất.

Hôm ấy, là sinh nhật thứ 15 của nàng. Nàng còn trẻ tuổi, chưa hiểu chuyện đời, một mực đòi đi con đường nghệ thuật, chị gái của nàng thì luôn rất yêu thương em, cũng liền lên tiếng thuyết phục ba của họ. Ấy vậy mà, trước con mắt của không biết bao nhiêu người nơi ấy, ba của họ đã nhẫn tâm nã một phát đạn vào chính giữa trán của con gái ông - Dụ Hạ Ân. Ông bảo, đấy chính là một lời cảnh tỉnh dành cho Dụ Ngôn nàng.

Giai Kỳ đứng một bên, nhìn Dụ Ngôn nhẫn nhịn đến sắp rơi lệ mà lòng không khỏi chua xót, không đành lòng nhìn một đứa trẻ lúc nào cũng vui vẻ bây giờ lại có bộ dạng này.

"Tiểu Ngôn...chị ấy sẽ không muốn nhìn thấy cậu như thế này đâu." - Giai Kỳ đi đến, tay đặt lên vai nàng "Chị ấy muốn cậu tiếp tục ước mơ của chính bản thân mình, chứ không phải muốn cậu tự ép bản thân làm những gì cậu không muốn." Dụ Ngôn lặng người đi, sững sờ.

Đúng vậy, chính chị ấy đã nói với nàng như thế, nói nàng hãy nên làm những gì mình muốn, nhưng nàng lại làm không nổi. Nàng rất muốn đàn, muốn hát, nhưng cái chết của chị gái năm ấy cứ ám ảnh nàng, bắt nàngg vì vậy mà quên đi ước mơ ban đầu.

Hai người họ ra về trong một tâm trạng vô cùng phức tạp.

_____________________

"Ủa, sao hai người lại ngồi ở đây vào giờ này?"

Hứa Giai Kỳ cùng Dụ Ngôn vừa từ ngoài trở về thì trời cũng đã tối, vậy mà vừa về đến nơi đã gặp hình ảnh hai người Tuyết Nhi và Đới Manh vẫn ngồi ở ghế đá trước kí túc làm Giai Kỳ không khỏi ngạc nhiên.

|Độc Gia Đới Ngôn| Shortfic - Đếm Ngược (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ