Sau tối ngày hôm ấy, Dụ Ngôn luôn rất đều đặn mà ở bên cạnh Đới Manh, cô đi đâu nàng sẽ đi theo đấy. Mặc dù vẫn không thể hết được những dị nghị, nhưng chẳng ai dám nói trước mặt Dụ Ngôn, cũng ít ai dám nói trước mặt Đới Manh cô, nên cũng không cần phải để tâm quá nhiều về chuyện đó. Họ cùng Hứa Giai Kỳ và một người mới tên Khổng Tuyết Nhi vẫn ngày ngày đi cùng nhau, dần dần có hảo cảm với đối phương mà trở nên gần gũi
Mà lại nhắc đến cô gái tên Tuyết Nhi kia. Bị Hứa Giai Kỳ thuyết phục thế nào mà lại đi đồng ý làm quen với tên đó? Cô ấy, tướng mạo thật sự vô cùng khả ái, thỉnh thoảng tùy vào hoàn cảnh mà thay đổi các hình tượng khác nhau, tài năng về âm nhạc thực không thể chê vào đâu được, Tuyết Nhi là sinh viên năm nhất của Khoa Chính trị-Xã hội, hoàn cảnh gia đình thì lại có điểm rất giống Dụ Ngôn, cũng là con nhà danh gia vọng tộc, Khổng tam tiểu thư, được ba mẹ cùng anh trai nuông chiều từ khi còn trong trứng. Nhà giàu là vậy, nhưng ba mẹ Tuyết Nhi chưa từng truyền bá tư tưởng "có tiền có đời" cho nàng, nên nàng vẫn phải dựa vào năng lực của mình mới có được một suất học bổng cùng tuyển thẳng vào trường
Tính đến hôm nay, tiết trời cũng đã bước sang mùa đông lạnh buốt được nửa tháng. Dụ Ngôn ngày nào cũng phải dậy từ rất sớm, chạy lên phòng phía trên, sắp xếp quần áo ấm cho Đới Manh mặc. Thật ra nàng cũng không phải lo lắng sợ cô không mặc được áo đâu, cũng không phải vì tay chân cô thương tật hay gì, mà là sợ cô không chịu mặc áo ấm. Có thể lấy ví dụ như hai ngày trước đây, cô đi ra ngoài chỉ với một cái áo dài tay mỏng, cái áo khoác mỏng cùng với nhiệt độ hôm đó là -1 độ C. Nói thật, nàng cảm thấy có chút bất lực
"Cộc cộc cộc..."
Tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài phòng, Dụ Ngôn uể oải ngồi bật dậy, mắt nhắm tịt nhìn xuống cái đồng hồ đầu giường, 2 giờ sáng. Hứa Giai Kỳ thì vẫn không hay biết gì, vừa ngủ vừa ngáy khò khè vang dội
"Ai mà lại đi gọi mình vào cái lúc này chứ?"
Chán nản mà đặt chân xuống nền đất lạnh lẽo, cả người run cầm cập mà bước từng bước khó khăn, lại cộng thêm với cơn buồn ngủ chưa hết, nàng rất lâu mới mò được đến cửa. Đưa tay mình cầm lấy nắm đấm cửa, chậm rãi mở ra"Ai vậy?" - Mắt vẫn chưa mở nổi
Một cơ thể bất chợt ôm lấy nàng, cái lạnh từ đó làm nàng phải bừng tỉnh. Vội vàng nhìn người trước mặt mình. Nàng có chút không thể tin nổi"Đới Manh tỷ, sao...sao chị lại đến đây vào giờ này?!" - Dụ Ngôn hỏi cô với giọng vô cùng sốt ruột, nhanh chóng đóng cửa lại rồi dìu nàng vào trong
Đới Manh cả người lạnh buốt, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng tanh cùng cái áo khoác gió, dưới là quần thể thao, cũng rất mỏng. Nhìn cô như thế này, nàng không hiểu sao lại có chút tức giận
"Đới Manh tỷ, chị bị ngốc sao? Trời lạnh thế này, sao lại đi ra ngoài chứ?! Quần áo lại còn mỏng như vậy..."Cô không nói gì, ngồi trên giường của nàng mà im lặng. Nàng cũng không buồn nói nữa, đứng dậy với người ra đằng sau cô, đắp tạm cái chăn vẫn còn chút hơi ấm của mình lên người cô rồi đi đến bên tủ, tìm cho cô một cái áo ấm để cô mặc
BẠN ĐANG ĐỌC
|Độc Gia Đới Ngôn| Shortfic - Đếm Ngược (Cover)
Fiksi PenggemarFic gốc: Shortfic - Đếm ngược (Sooshu) Tác giả: @kieuanh0097 Link truyện: https://www.wattpad.com/story/214099897-shortfic-%C4%91%E1%BA%BFm-ng%C6%B0%E1%BB%A3c-sooshu Lưu ý: Kết truyện sẽ là SE nên là ai ko thích thì clickback Đã được...