_Con đi làm nhé! Gặp mẹ sau! Yêu mẹ nhiều.
Tôi la lớn trong lúc lấy túi đồ ăn mà mẹ đã chuẩn bị sẵn cho tôi ở trên bàn và rời khỏi nhà ngay sau đó.
_Được rồi! Bảo trọng nhé! Mẹ cũng yêu con nhiều.
Sau bảy phút tôi cuối cùng cũng đến được nơi làm việc của mình. Một quán cà phê nhỏ và tôi là một nhân viên phục vụ. Tôi nhìn qua ô cửa xe bus và thấy chị Aeri, một người chị thân thiết khiêm luôn đồng nghiệp của tôi đã ở bên trong quán.
Nhân tiện thì, tôi và chị Aeri là hai nhân viên duy nhất làm bán thời gian ở tiệm này. Tôi là học sinh cuối cấp và chị Aeri thì là sinh viên năm hai cao đẳng.
Đáng ra tôi là sinh viên năm nhất cơ nhưng vì vài lí do nên tôi không thể theo học đúng khoá được. Hai năm trước, ba tôi bị chẩn đoán ung thư não nên toàn bộ số tiền gia đình nhà tôi có lúc bấy giờ dồn hết cho thuốc thang và những cuộc trị liệu nhưng tiếc là ông ấy không thể qua khỏi. Thế nên, toàn bộ việc kinh doanh của gia đình tôi lâm vào nước đường cùng. Chúng tôi phá sản. Chỉ trong một thời gian ngắn chúng tôi mất hết tất cả mọi thứ. Tôi cũng bỏ học suốt một năm đó. Hai mẹ con tôi chuyển đến một căn nhà nhỏ hơn và mẹ đã quyết định đi tìm việc để trang trải cho cuộc sống của hai người. Với kinh nghiệm của mẹ, bà nhanh chóng tìm được việc làm và kêu tôi quay lại tiếp tục việc học. Tôi biết là mẹ không thể trang trải toàn bộ từ thức ăn, đến hoá đơn và cho tôi tiền riêng để mua đồ vặt nên tôi quyết định xin vào làm ở quán cà phê này ở gần trường vào hai tháng trước. Tôi đã không hỏi ý kiến của mẹ nên nếu mẹ mà tìm ra được tôi làm ở đây mẹ sẽ chửi tôi chết.
Tôi vào bên trong quán và thay đồng phục của mình. Cột tóc đuôi ngựa, tôi nhìn mình trong gương để xem mình chỉnh tề hay chưa.
_Buổi sáng tốt lành chị Riri! -Tôi chào chị ấy khi tôi đang từ từ tiến lại gần chị.
_Chào buổi sáng. -Chị ấy chào lại nhưng có vẻ như chị ấy không có tâm trạng cho lắm.
_Chị ổn chứ?
Tôi lo lắng hỏi chị ấy. Tôi biết chị ấy cũng được hai tháng rồi và đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy như thế. Chị Aeri ngẩng đầu lên nhìn tôi và bắt gặp đôi mắt đỏ lè và sưng tấy của chị. Chắc chị ấy đã khóc suốt cả đêm qua.
_Ôi trời Riri! -Tôi thốt lên khi thấy mặt chị như thế, tôi ôm chầm lấy chị. Trao cho chị ấy một cái ôm ấm áp mặc dù tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
_Đã xảy ra chuyện gì thế? Ai đó làm tổn thương chị hả?
Chị ấy ôm lấy tôi và khóc nức nở. Chị ấy giấu đi những giọt nước mắt của mình trên vai tôi. Mừng là bây giờ vẫn còn sớm nên quán không có khách.
Riri không hề trả lời tôi nhưng thay vào đó chị ấy khóc nức nở vài ba phút. Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng chị ấy để khiến chị ấy thấy được an ủi hơn.