Chap 2

1.4K 163 51
                                    

Con người ai sống trên đời chả có 2 bộ mặt, và thánh Sếp cũng thế thôi, rồi thì cái bản chất của hắn chẳng tốt lành gì, ấy thế mà trước đây hắn từng là học trò cưng của lão sư. Trước khi gặp Yujin lão sư thật sự rất quý hắn, bởi hắn học tốt và cũng biết lễ nghĩa, nhưng sau khi gặp Yujin thì hắn không ngần ngại bộc lộ ra bản chất thật, ừ thì là thằng giang hồ part-time, trên lớp thì học, giải lao thì bắt nạt Yujin. Chả hiểu lão có mắt như mù, lại giao Yujin cho cái thằng côn đồ đó, thật là muốn gói hắn thảy xuống sông ghê.

Bây giờ khi biết được bản tính sau lớp màn giả trân thường thấy của anh Sếp, lão hận bản thân mình dữ lắm, nhà chỉ còn mỗi Yujin ở bên cạnh lão mà lão cũng giao cho mấy thằng không ra gì, thứ con nít quỷ, lì như sam, nói hoài mà cứ bắt nạt con lão.

Lão bất lực lại đành mà thằng con lão Yujin còn ngăn lão xử đẹp thiếu nhi Sếp, chẳng hiểu nó bị cái gì mà cứ để cho thằng giang hồ đó bắt nạt. Thật sự là tức muốn phọt máu mồm.

Nhưng rồi chẳng mấy lâu, lão tìm được cách xử lý, mấy hôm 1 cựu đồ đệ về thăm lão, 1 vị nam tử mà lão tâm đắc cực kì, người này tướng mạo chỉnh chu lại rất khôn khéo, ắt sẽ có cách trị được thằng ranh con Sếp.

- Thằng nhóc đó sao, sư thúc cứ yên tâm, để con trị nó.

Vị nam tử cam đoan, rời đi sau buổi nói chuyện, y phe phẩy chiếc quạt đang cầm trên tay, vẻ mặt điềm tĩnh không nói lên được ý định sâu trong lòng.

Nói vậy rồi ngày hôm sau, vị nam tử đó liền xuất hiện ở võ đường, đây không phải là lần đầu tiên y đến đây nhưng có 1 chút gì đó khó chịu từ anh Sếp. Kẻ này vừa đến đã nhắm lấy Yujin, hắn nhìn mà ứa mắt rạo lộn cả ruột gan.

Yujin của hắn không hiểu vì lý do gì cũng quen biết vị đó, rồi thì gạt mợ hắn qua 1 bên, nguyên ngày em chẳng thèm nhìn mặt hắn, hắn chỉ biết la ó đứng ngồi không yên với lũ bạn.

- Tôi phải làm sao đây cậu ấy không chơi với tôi nữa !!!

Hắn lăn lộn dưới đất ăn vạ, bộ dạng này lần đầu tiên xuất hiện ở hắn, chẳng ai biết hắn bị cái gì, mà ngay từ đầu nói ghét Yujin rồi giờ nhìn em tay trong tay với kẻ khác thì giãy đành đạch lên như mấy con vịt.

- Cậu bình tĩnh đi có gì đâu.

Đám anh em cây khế của hắn an ủi, nhưng mấy ai thấu hiểu được tâm can cỏi lòng của hắn, trái tim đau khổ nội tâm dằn xé, hắn tan vỡ như 1 vị thi sĩ vụt mất mối tình đầu. Có cay không chứ, cay, còn cay hơn nữa khi biết người đi ăn cắp lại là 1 vị sư huynh mà hắn rất yêu quý, cảm giác bị phản bội trổi lên hắn hận thù ghê gớm, hắn nhớ đến vị kia, lòng thầm trách mọc, tình nghĩa anh em ai lại đi cướp BẠN THÂN của người khác, đã thế bộ mặt còn thảo mai nhìn có khác gì mấy bịch trà xanh đâu.

Hắn hận mà chẳng nói lên lời, cái thứ tiểu tam đi giựt bạn thân của người ta, mốt nghiệp quật cũng như hắn. Buổi học lại đến sau giờ giải lao, hắn mặt bí xị toát lên vẻ buồn rầu, vị lão sư nào đó thấy thế, liền nhếch miệng cười gian xảo.

Miễn là mày đau khổ.

Sau cái buổi học trời đánh này, hắn quyết tâm gặp vị nam tử kia nói chuyện cho ra lẽ, ừ thì nói chuyện nhưng thật chất đã diễn ra 1 trận tỉ thí giữa 2 thằng đàn ông, 1 thằng 9 tuổi và 1 thằng 18 tuổi, trận đấu không cân sức và cái kết thì cũng dễ đoán.

[ Sếp x Eugene ] ( Hoàn ) Chúng ta của quá khứNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ