Chap 9

747 108 3
                                    

- Liệu yêu em anh có hối hận ?

Ngồi dưới ánh trăng hắn khẽ lướt qua người thương tựa đầu bên cạnh, có chút gì đó khó hiểu, hắn vòng tay ôm em vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc hồng, hắn sát gần vô cùng yêu thương mà thì thầm.

- Không bao giờ Yujin, sao em lại hỏi như vậy ?

Hắn chỉ thấy em mỉm cười, rồi lại bật khóc, nước mắt em rơi từ lâu đã khiến tim hắn xót xa, hắn bế em nằm tựa vào mình, nâng niu ôm ấp, hôn lên gò má đã ướt nhèm.

Hắn là đã dịu dang với em hơn rất nhiều rồi, thậm chí đã bỏ luôn cái thói bắt nạt, đơn giản hắn cũng chỉ mong em vui hơn.

- Em chỉ sợ rằng 1 ngày nào đó chẳng thể ở bên anh được.

Đừng như vậy đau hắn em ơi, em là người duy nhất tồn tại trong thế giới của hắn đấy. Nhưng lời nói của Yujin tựa như vô thức phát ra, hắn chẳng thể nói tâm tình đang khó xử như nào, hắn im lặng chỉ thì thầm với em mong em bớt đi 1 chút phiền muộn.

Cứ thế đêm dài trôi qua, hắn luôn ở bên ôm em, dáng người nhỏ nhắn nằm lọt trong lòng hắn, nhưng hắn lại có nhiều bất an vô cùng.

Cố gắng xua đi những suy nghĩ vẫn vơ, hắn chợp mắt.

Hy vọng rằng câu nói ấy chỉ dừng lại là 1 câu nói vu vơ

Nhưng ông trời nào có thương hắn, có lẽ chính hắn cũng chẳng lường trước những gì xãy ra trong câu nói đó lại diễn ra như 1 cái chớp mắt.

...

Ngày hôm đó em xin hắn về thăm mẫu thân, vì thương hắn đã gật đầu, chẳng thèm mảy may đến ngoài kia bao nhiêu người hăm he ghét bỏ em đang tìm cơ hội làm em bị thương, hắn đã tạo cho mình 1 sai lầm mà có chết đi hắn vẫn chẳng thể nào tha thứ cho bản thân.

Ôm thân xác nguội lạnh hắn không thể kiềm được những giọt nước mắt của đau thương.

Khu rừng năm đó cháy lớn, nó nằm trong tuyến đường em đi về quê thăm mẫu thân, hắn nghe tin liền tức tốc chạy đến, dù kịp nhưng không còn đủ để em có thể chịu đựng, chỉ biết giữ em bên mình, khóc cạn nước mắt.

- anh ơi...

Em vẫn còn 1 chút sức sống, xoa đi khuôn mặt đã ướt vì lệ tuông của hắn, em cũng đau đơn mà khóc theo, cảm thấy tội lỗi vô cùng, em nợ hắn nhiều thứ nhưng chẳng thể làm gì để đáp lại hắn, em thậm chí còn không thể cứu rỗi số phận của mình.

Muốn níu lấy khuôn mặt này, hơi thở em đang yếu dần, làn da trở nên nhạy cảm với mọi thứ, có lẽ em sắp không còn ở bên hắn nữa rồi. Đoạn kí ức 11 năm chợt hiện lên, xin lỗi hắn, mong hắn tha thứ cho em.

Nếu có kiếp sau em sẽ trả lại hắn 1 ân tình.

200 năm sau hắn làm gì có kiếp sau.

Chỉ như vậy thôi những lời cuối cùng, không thể lọt tai được lời nào, nó như bóp nghẹn phổi của hắn, như thể em đang giết hắn từ bên trong.

- em xin lỗi.

Ôm thân xác tim hắn như cốc thủy tinh vỡ ra thành hàng trăm mãnh, hắn đau quá, nhớ lại hắn từng hứa thành toàn cho em mọi thứ nhưng giờ nay hắn chẳng thể ở bên bảo vệ khi em gặp nguy hiểm, hắn mới là người cảm thấy co lỗi em ơi.

[ Sếp x Eugene ] ( Hoàn ) Chúng ta của quá khứNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ