Chương 6 : Ôn nhu là người

1K 99 8
                                    

Trong phòng ở trung tâm sinh hoạt."Thiếu niên" ngồi ở trước bàn máy tính, thuần thục gõ bàn phím. Không giống như trong quá khứ, trò chơi đã không còn chiếm đại đa số thời gian trong sinh hoạt của cậu, cảm hứng sáng tác cũng đã dần dần hồi sinh.

Tiểu Ban luôn thích tại thời điểm Viên Nhất Kỳ gõ bàn phím mà đi tới đi lui ở phía trước, như là đang hấp dẫn ánh mắt của cậu, lại giống như chỉ là đơn thuần nghịch ngợm.

"Tiểu Ban! Con là đang đi catwalk sao?" Viên Nhất Kỳ sờ lên đầu Tiểu Ban hỏi.

Tiểu Ban cũng không để ý tới, như trước đi theo quỹ đạo ban đầu mà đi tới đi lui.

"Con là Victoria Tiểu Ban? Hay vẫn là Tiểu Ban bí mật nhỏ?" Viên Nhất Kỳ trêu ghẹo ôm lấy Tiểu Ban, nhẹ nhàng gõ cái đầu nhỏ của nó. Hai tay chống chọi lại móng vuốt của Tiểu Ban, suy nghĩ hai cái về sau, dán đến trước mặt Tiểu Ban làm mặt giết chết.

Dựa theo thường ngày Tiểu Ban chắc chắn uốn éo quay người, vội vàng chạy đi. Mà lúc này Tiểu Ban nhưng chỉ là nghiêng nghiêng  đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn vào góc phòng phía sau lưng của Viên Nhất Kỳ, lại quay đầu nhìn Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ bị Tiểu Ban nhìn chằm chằm trong nội tâm có chút sợ hãi. Nhìn theo ánh mắt của nó xoay người về phía sau, nhìn thấy trong góc ở chỗ ngoài cửa phòng là một con mèo nhỏ khác đang nghiêng đầu.

"Ách... Trừ Tịch?" Viên Nhất Kỳ có chút ngây ngẩn cả người, thăm dò phát ra thanh âm, mà Tiểu Ban cũng thừa dịp khoảng cách này mà thoát khỏi "gông xiềng" của Viên Nhất Kỳ, chạy tới một chỗ khác.

Tiểu Trừ Tịch nghiêng đầu nhìn Viên Nhất Kỳ, không có trả lời.

Viên Nhất Kỳ đứng dậy đi tới chỗ cửa phòng, cẩn thận ngồi xổm xuống, chỉ sợ sẽ làm chú mèo nhỏ "đã lâu không gặp" này hoảng sợ.

"Trừ Tịch? Là con sao? Trừ Tịch?" Viên Nhất Kỳ đưa tay nhẹ nhàng sờ lên đầu Trừ Tịch, nhìn thấy Trừ Tịch không có ý tứ muốn chạy trốn, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Meow~" Trừ Tịch bị lòng bàn tay này sờ đến phát ra thanh âm, như là đang đáp lại vấn đề của Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ thò tay đem Trừ Tịch bế lên, Viên Nhất Kỳ nghiêng đầu, Trừ Tịch cũng học bộ dáng của nàng mà nghiêng đầu.

"Trừ Tịch... Con đều đã lớn như vậy a.....

"Trừ Tịch... Nhớ rõ ta sao?"

"Trừ Tịch... Ta là baba của con a....."

Viên Nhất Kỳ vuốt tiểu gia hỏa trong ngực mà lầm bầm lầu bầu. Tiểu Trừ Tịch cũng không giận, kêu mấy tiếng "Meo meo Meow", nó cảm thấy cực kỳ thoải mái.

"Như thế nào chạy đến đây rồi, con mệt rồi hả?" Viên Nhất Kỳ nhìn xem hành lang trống trải, lầm bầm nói.

Cũng không biết Trừ Tịch có phải thật sự nghe hiểu không, bốn cái móng vuốt nhỏ ở trong ngực Viên Nhất Kỳ nhào vài cái, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, nhảy ra khỏi vòng tay ấm áp của cậu, một cái đường vòng cung hoàn mỹ, vững vàng rơi xuống đất!

Trừ tịch hướng về phía trước chạy vài bước, quay đầu lại nhìn Viên Nhất Kỳ đang bất động, có chút tiếc hận không thể rèn sắt thành thép. Đặt mông ngồi xuống đất, móng vuốt nhỏ trong không khí phần phật phần phật vung lên. Trừ Tịch: nhanh lên đuổi kịp! Dẫn baba đi tìm lão bà!

[ Hắc Miêu ] Chị so với mùa xuân liền nhanh hơn ôm lấy em Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ