8. Cả một đời

2.4K 296 90
                                    

Tiêu Chiến ngồi trong khoa ăn hết suất cơm hộp rồi dẫn người nhà bệnh nhân đang chuẩn bị xuất viện đi nhận lại tiền vì trả thuốc còn thừa. Người ta ở nông thôn, lặn lộn từ thị xã xa xôi tận đẩu đâu tới đây khám chữa bệnh, chẳng biết gì về những thứ "công nghệ cao" trong bệnh viện như quét mã lấy số khám, trả phí qua mạng, đặt lịch hẹn online và vân vân, Tiêu Chiến thấy mình cũng chẳng bận việc gì gấp, bèn dẫn người ta đi làm thủ tục.

Gặp một cậu thanh niên ôm mũ bảo hiểm trong thang máy, chẳng hiểu sao Tiêu Chiến lại chợt nghĩ đến Vương Nhất Bác. Lúc sáu giờ hơn, cậu chàng đã nhắn tin báo với anh qua WeChat rằng tối nay sẽ đi ăn với đội xe, một mẩu chuyện lạ có thật cỡ như chủ nhà chủ động báo cáo hành tung cho khách thuê trọ, ấy thế mà Tiêu Chiến không mảy may ý thức được mức độ kì quặc của vấn đề, lại còn trả lời một cách hết sức tự nhiên: "Vậy em uống ít thôi nhé."

Vừa mới nhấn nút gửi đi, Tiêu Chiến đã hối hận rồi, anh cảm thấy cái giọng điệu này không ổn, nhưng cũng chẳng chỉ rõ ra được là có gì không ổn. Muốn thu hồi tin nhắn cũng không kịp nữa rồi, vì khung chat đã đang hiển thị dòng "đối phương đang nhập tin...".

"Chỉ uống bia thôi, không uống nhiều đâu, yên tâm."

Càng lúc càng sai rồi, Tiêu Chiến nóng bừng cả mặt, nghĩ thầm.








Lúc này đã quá giờ khám bệnh, họ phải đến cửa thu phí của khoa cấp cứu. Sảnh trước đèn đuốc sáng trưng, cả mấy ô cửa thu phí và cửa lấy số khám đều đang có người xếp hàng dài, Tiêu Chiến dẫn anh nông dân đến đúng cửa cần tìm, đứng vào cuối hàng, dịu dàng dặn dò một lần nữa: "Chừng nào đến lượt mình, anh cứ đưa mấy tờ này với thẻ bảo hiểm y tế cho người ta, bảo là trước khi mổ có mua thuốc giảm đau mà giờ không dùng đến, muốn trả thuốc, bên tài vụ sẽ xử lí giúp anh. Nhớ là phải đưa tờ đơn màu xanh lá kia cho họ nhé."

Anh nông dân bày tỏ mình đã hiểu rồi cứ cảm ơn anh luôn mồm, đôi mắt chất phác thật thà đong đầy sự chân thành và lòng biết ơn. Tiêu Chiến chủ động nắm lấy bàn tay vừa to vừa thô ráp của người nọ. Lúc đang xoay người chuẩn bị rời đi, anh lại vô tình bắt gặp một cái đầu quen thuộc ở hàng ghế phía trước. Đối phương ngồi nghiêng, bấy giờ còn đang quay sang nói chuyện với cô gái tóc dài ngồi kế bên, vậy nên Tiêu Chiến chỉ thấy mỗi cái gáy, thế nhưng anh vẫn có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù sao thì mớ tóc đó cũng từng bị anh vò cho không biết bao nhiêu lần, cái đầu đã bị anh cốc cho không biết bao nhiêu nhát, cả cặp má phính và vành tai kia cũng chẳng biết đã từng bị anh véo cho bao nhiêu lượt.

Tiêu Chiến vô thức tiến lại thêm mấy bước, thấy rõ được khuôn mặt xinh xắn của cô gái nọ, con ngươi màu xanh ngọc trong veo như một viên đá quý, chắc hẳn là con lai, có thể nói là cực kì xinh đẹp. Ngay sau đó, anh trông thấy tay phải của Vương Nhất Bác đang đặt trên đầu gối, bàn tay đã được băng bó trắng toát.

"Nhất Bác?"

Giọng anh không to lắm, nhưng cậu thanh niên đã nghe thấy, lúc ngoảnh lại, khóe môi cậu vẫn đương còn vương nụ cười chưa dứt, thế rồi hệt như một cậu học trò nghịch ngợm bị thầy giám thị bắt quả tang đang bày trò phá bĩnh, cậu đứng bật ngay dậy, giấu tay phải ra sau lưng, cố nặn ra một nụ cười run rẩy.

[BJYX] [Trans] Áng thơ dịu dàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ