Chương 17 : Chạm mặt

745 81 0
                                    

" Đói quá! Làm sao đây? Không biết tiểu đệ đệ có để gì đó cho mình ăn không? "

Đinh Trình Hâm lục lọi trong túi đồ của mình.

Ớt...

Muối...

Tỏi...

' Đại ca! Cậu thật sự... Ma cà rồng bây giờ đều tiến hóa hết rồi. Không thì làm sao chúng ăn mặn, cay được chứ? '

" Haiz, bỏ đi! Vẫn nên ra ngoài tìm đồ ăn thì hơn. "

***

Anh ra khỏi căn phòng vô cùng rộng lớn đó...

Nói thật thì chẳng biết phải làm sao luôn!

Ấy! Có người kìa!

" À! Chị gì đó ơi! "

Anh phóng cái vèo ~ vèo ~ vèo ~

" Xin hỏi, ngài có chuyện gì cần giúp sao ạ? "

Nữ hầu đó cuối mặt xuống một chút khi nói chuyện với anh.

" À...thật ra thì cũng không có gì! Chỉ là...tôi có chút...đói! "

Đinh Trình Hâm cười gượng.

" Vâng! Tôi sẽ nói người mang điểm tâm lên phòng của ngài ngay! "

" Cảm ơn cảm ơn! "

Anh cười híp mắt.

Cô gái ấy chỉ gật đầu sau đó lại rời đi.

Anh nhìn theo bóng lưng cô ấy, sau đó lại quay sang hướng bên kia.

Ặc!

' Mã Gia Thành!!!? '

Tạch!

Mã Gia Thành từ xa đi đến chỗ Đinh Trình Hâm. Ánh mắt lạnh ngắt ấy lướt qua người anh.

Đinh Trình Hâm đứng nép sang một bên và có hơi cúi đầu xuống.

Giây phút căng thẳng qua đi...

" Phù! Hình như anh ta không nhận ra mình! Đau tim chết được! "

Vuốt vuốt lồng ngực cho cảm giác căng thẳng trôi đi.

Thật nhẹ nhõm!

" Định đi một vòng chơi...mà như này thì... Thôi về phòng thì hơn! "

***

Nửa đêm...

" Mình...không ngủ được! "

Anh bật ngồi dậy, nắm lấy tóc mình mà vò vò.

" Lạ giường rồi! "

" Giờ này...chắc cũng ngủ hết rồi! Thôi đi dạo chơi. "

...

" Wow! Nơi này...thật chả khác gì cả! Vẫn như vậy! Giờ mình sẽ...ra vườn! "

...

Anh bước đi giữa vườn hoa hồng đỏ, gió thôi bay từng lọn tóc của anh.

Thật là...mê người!

" Mát thật! Mát tới cóng luôn! "

* Bụp *

Đột nhiên lại có người từ trên trời tới xuống ngay trước mắt anh.

[ Kỳ Hâm ] Này! Anh Chỉ Được Thuộc Về Em Thôi Đấy!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ