Chương 20 : Anh cũng thích cậu

789 81 9
                                    

Một ký ức quan trọng, bất ngờ và đau khổ thì sẽ khiến chúng ta khó quên, thậm chí là không thể quên được. Như cậu, cậu chính là người làm anh không thể quên được. Ký ức năm xưa khắc sâu trong tim vốn đã phai mờ, giờ đây là được khơi lên nhờ vào ơn đức của cái nhiệm vụ chó má này.

Hơn nửa đêm rồi, anh vẫn không ngủ được. Trong đầu không thể ngừng suy nghĩ đến hình ảnh trong quyển sách đó.

Những dòng chữ đó khiến anh khắc cốt ghi tâm, khiến anh vừa vui mừng vừa đau nhói, khiến anh hiện tại vô cùng muốn ở bên cạnh cậu nhưng lại không thể.

Chỉ hận là...khoảng cách giữa hai người thật sự quá lớn.

Ma cà rồng có tuổi thọ cao hơn con người gấp mấy lần, mà Mã Gia Kỳ chỉ mới 21 tuổi. Cuộc đời cậu còn rất dài, thậm chí là còn rất nhiều chuyện cần phải trải qua.

Anh không muốn người mình thương thấy bộ dạng già nua của mình, còn người đó thì vẫn còn trong thời thanh xuân.

Không phải ganh tị, mà là xấu hổ.

Mã Gia Kỳ! Anh cũng rất thích cậu, thích cậu rất nhiều.

Nhưng chúng ta ở bên nhau cậu sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Chúng ta...chỉ nên dừng lại ở mức bạn bè thôi.

*

Ách...

Chết làm rớt gì rồi

À ra là quyển sách

' Trình Trình, tại sao anh không thể đợi em thêm một chút? Tại sao anh lại rời đi sớm như vậy? Chúng ta ở bên cạnh nhau còn chưa được một năm, khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc của em chỉ vừa mới bắt đầu.

Trình Trình em thật sự rất cần anh! Cần anh rất nhiều! Cần anh hơn vạn vật trên thế gian này.

Em cho rằng còn quá sớm, nghĩ rằng khiến anh rung động thêm chút nữa em sẽ bày tỏ. Nhưng anh lại đi mất rồi!

Trình Trình, em nhớ anh nhiều lắm! '

Anh chợt khựng lại, nhìn từng dòng chữ trên trang sách đã ngả màu.

Ở bên góc phải còn ghi một dòng chữ nhỏ ' Trình Trình! Em thích anh nhiều lắm! '

*

' Trình Trình cũng thích em nhiều lắm, Mã Gia Kỳ! Nhưng Trình Trình không thể ở bên cạnh em được rồi. '

***

Hôm nay là ngày anh sẽ rời đi, sẽ là ngày tạm biệt nơi này, hay cũng có thể là vĩnh biệt.

Hôm qua còn vui vẻ tự nhiên, hôm nay đứng cạnh Mã Gia Kỳ chỉ có cảm giác ngượng ngùng không tả nổi.

Chỉ có Mã Gia Kỳ tiễn anh thôi, dù sao cũng là một mật thám, họ không quan tâm cũng là vì không muốn gây sự chú ý. Dù sao làm vậy cũng sẽ gây thêm rất nhiều rắc rối cho họ.

" Tôi đi đây! Tạm biệt! "

Anh quay người lại nhìn cậu, cười mỉm và vẫy tay một cái rồi chầm chậm quay lưng rời đi.

" Lâm Mộc! "

" ... "

Anh nghe thấy giọng cậu liền quay người lại, nhìn cậu. Ý bảo cậu hãy nói tiếp đi.

[ Kỳ Hâm ] Này! Anh Chỉ Được Thuộc Về Em Thôi Đấy!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ