Chương 134 + 135

1.9K 180 6
                                    

Edit by Thanh tỷ

Chương 134: Đến căn cứ thành phố Z

Người được hỏi là một người đàn ông trung niên bụng bia, ông chú thấy mặt Lâm Thanh trắng nõn, quần áo thì sạch sẽ gọn gàng, cả người tinh thần sảng khoái, ánh mắt ông chú khẽ đảo một vòng, sau đó cũng cười thân thiện đáp lời: "Đúng vậy, nơi này có căn cứ, ở ngay phía trước. Cậu cũng là người thành phố S à, tôi cũng vậy, tôi tên Hứa Ngôn. Nhưng có điều, muốn tiến vào căn cứ, mỗi người phải nộp lên bốn cân gạo."

Nói xong, Hứa Ngôn nhìn về phía chiếc xe Land Rover của bọn Lâm Thanh, nếu ông ta đoán không lầm, bên trong còn có người.

Lâm Thanh nhíu mày, bộ dáng trông rất khó xử, tựa hồ như đang vì bốn cân gạo phải nộp lên mà phiền não.

Hứa Ngôn thấy thế, trong mắt lóe lên sự khinh bỉ. Ông ta nhìn người này ăn mặc sạch sẽ như thế, còn tưởng rằng bọn họ có rất nhiều vật tư, hiện tại xem ra cũng là một đám người nghèo rớt mồng tơi.

Không có chỗ tốt, Hứa Ngôn cũng không muốn cùng người trước mắt này phí lời. Có thời gian rảnh, không bằng ra ngoài tìm kiếm vật tư.

"Được rồi, không có chuyện thì tôi đi trước đây." Nói xong, Hứa Ngôn vòng qua người Lâm Thanh rời đi.

Bị ông chú liềm nguýt một cái, Lâm Thanh cũng không tức giận, trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa như cũ, sau đó trở lại xe.

Lên xe, Lâm Thanh quay đầu nhìn lão Đại ngồi ở đằng sau đang đút đồ ăn cho thiếu niên, khóe miệng co rút, nói: "Lão Đại, đã hỏi thăm rồi, căn cứ ở ngay phía trước, nhưng muốn đi vào thì mỗi người phải giao nộp bốn cân gạo."

Vân Hoán không trả lời, anh đang bận đút dâu tây cho thiếu niên ngồi bên cạnh ăn. Đợi nhìn thấy thiếu niên nuốt xuống, mới hài lòng cười, sờ lên mái tóc đen mềm mại như mực của thiếu niên, sau đó mới dành ra một phần nhỏ lực chú ý cho Lâm Thanh.

"Vậy sao, bốn cân gạo chúng ta vẫn có thể nộp lên, đi thôi, tìm thời điểm dàn xếp lại."

Nhận được sự chú ý của lão Đại, Lâm Thanh cũng không mấy vui vẻ. Nhìn lão Đại lại đi lựa dâu đút cho thiếu niên, Lâm Thanh quả thực muốn mù hai mắt. Mẹ nó, chỉ mới ba tháng mà trình độ đệ khống của lão Đại đã càng ngày càng nghiêm trọng rồi. Nếu không phải bọn họ đều biết lão Đại chỉ đơn thuần coi Nhất Nhất như là em trai mình thì khi chứng kiến một màn này, anh ta sẽ thật sự cho rằng lão Đại nhà mình là gay.

Lâm Thanh có chút sầu, đợi lát nữa đến căn cứ, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người hiểu lầm đây. Anh ta có lòng muốn khuyên lão Đại nhà mình tém tém lại, chú ý hành vi cử chỉ một chút. Thế nhưng khi vừa chạm vào đôi mắt đào hoa băng lãnh của Vân Hoán thì lời gì anh ta cũng không nói ra khỏi miệng được.

Nghe thấy sắp đến căn cứ thành phố Z, Tần Nhất đẩy cái tay đang đút dâu tây của Vân Hoán ra, sự thờ ơ lạnh nhạt bên trong đôi mắt phượng lập tức lây nhiễm chút ý cười: "Cuối cùng đã tới rồi sao? Bốn cân gạo không tính là nhiều, bây giờ tôi liền chuẩn bị sẵn."

Ba tháng, Tần Nhất cao hơn không ít, có lẽ trận ốm trước đó đã khiến toàn bộ bệnh khí trong cơ thể cô toát ra. Ba tháng này, cô bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể rất đầy đủ, mỗi ngày cũng đều dành thời gian rèn luyện sức khỏe, dáng người cũng cao lên thêm vài phân.

[Quyển1][EDIT] Mạt thế trọng sinh nữ vương: Đế thiếu, quỳ xuống!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ