Chương 364 + 365

1.5K 115 12
                                    

Edit by Thanh tỷ

Chương 364: Gặp lại Tần Kiều Kiều

Tố Nguyên vội vàng cõng Vương Kháng Đinh đi ra ngoài, một chút cũng không quan tâm tiểu thiếu niên trên giường đang thoi thóp.

Trên đường phố thành Hồng Nguyệt có rất nhiều các quán hàng rong, so với mấy năm trước, hiện tại bán hàng rong càng ngày càng nhiều, chủng loại đồ vật bày ra cũng càng ngày càng phong phú, mắt người xem cũng phải hoa cả lên.

Vân Hoán ôm Tần Nhất dạo chơi khắp nơi, đến trước một sạp hàng nhỏ đều sẽ dừng lại, sau đó kiên nhẫn hỏi Tần Nhất có coi trọng đồ vật nào hay không.

Tần Nhất đối với những vật khác không có hứng thú, ngược lại trông thấy có bán tinh hạch và thú hạch, lấy toàn bộ.

Cô hiện tại thật sự là quá nghèo, tinh hạch thú hạch đều thiếu, nuôi mấy cái Dạ Dày Vương, Tần Nhất cảm giác thân thể của mình đều sắp bị đào rỗng.

Đang đi dạo, chợt phát hiện phía trước vây không ít người, giống như đằng trước xảy ra chuyện gì đó náo nhiệt.

Vẻ mặt Tần Nhất lãnh đạm, nhưng trong lòng lại muốn đi qua nhìn một chút, dù sao bát quái là thuộc tính tự có của mỗi một nữ sinh.

Vân Hoán nhéo nhéo chóp mũi Tần Nhất, bên trong đôi mắt đào hoa là cưng chiều say lòng người: "Muốn đi xem?"

Không đợi Tần Nhất trả lời, anh liền ôm cô né tránh lách qua đám đông, chốc lát đã đứng ở vòng trong cùng. Cô xoay đầu lại, sau khi thấy rõ nam nữ nhân vật chính chuyện bát quái là ai, trong lòng cảm thán một câu, đúng là khéo mà.

Người phía trước là người quen đã lâu không thấy, Trịnh Trọng và Tần Kiều Kiều.

Lúc ánh mắt đầu tiên của Tần Nhất nhìn thấy Tần Kiều Kiều, cô có chút không dám tin, cơ thể không có bao nhiêu thịt, gần như là gầy trơ xương, mặt như lưới cá, gương mặt thanh tú tinh xảo ngày xưa đen xì, tóc rối bời, bờ môi xẹp xuống, tới gần một chút, có thể ngửi được một mùi ôi thiu trên người cô ta.

Nếu không phải ngũ quan vẫn còn khá rõ, cô lại ở chung với Tần Kiều Kiều nhiều năm, thật sự sợ sẽ không nhận ra được cô ta.

Chỉ là, cô ta ở đây làm gì?

Phía trước, Tần Kiều Kiều tiến lên muốn nắm chặt lấy tay Trịnh Trọng, vẻ mặt thâm tình nhìn Trịnh Trọng: "Anh Trịnh Trọng, em là Kiều Kiều. Không phải anh đã nói qua hai năm sẽ đến cưới em sao, sao thời gian lâu như vậy cũng không có tin tức?"

Tần Kiều Kiều tận lực thả mềm giọng, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Trịnh Trọng. Chỉ là thời gian dài cô ta không mở miệng nói chuyện, thanh âm vốn khàn khàn hiện tại còn cố gắng làm mềm giọng, giống như tiếng quạ đen đầu cành trong ngày mùa đông, khó nghe vô cùng.

Trịnh Trọng ghét bỏ né tránh lùi về sau, chóp mũi quanh quẩn một cỗ mùi hôi chua, hun đến suýt chút nữa anh ta không nhịn được phun ra.

Nghe được lời đối phương nói, Trịnh Trọng nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, đợi đến khi nhìn ra gương mặt quen thuộc, anh ta có chút không xác định hỏi: "Kiều Kiều?"

[Quyển1][EDIT] Mạt thế trọng sinh nữ vương: Đế thiếu, quỳ xuống!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ